Khóe miệng của tôi nhếch lên một tia cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Sư phụ, sư phụ nói rất đúng, đời này của con thật sự sẽ phải giằng co với đám Tà giáo Mắt Quỷ kia, sớm muộn gì thì con cũng phải giúp Thi Muội tiêu diệt Tà giáo, bảo vệ hòa bình một phương."
Sư phụ nhíu mày, nhìn bộ dáng nghiêm túc của tôi thì chợt sững người một lúc, không nói gì mà chỉ rít một hơi thuốc.
Dường như ông ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó, sau đó lại giống như có tâm sự.
Tôi thấy sư phụ như vậy thì mở miệng hỏi: “Sư phụ, sư phụ làm sao vậy? Chẳng phải sư phụ nói, thân là người trừ tà thì nên trừ ma vệ đạo sao? Nếu sư phụ đã dẫn con nhập đạo, chưa diệt trừ được đám Tà giáo Mắt Quỷ này thì làm sao con bỏ qua được?"
Lời mà tôi nói rất đúng lý hợp tình, nhưng sư phụ thấy tôi như vậy thì lại thở dài một hơi.
Sau đó qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Tiểu Phàm, con đường này không dễ đi, nếu không thì con làm giống sư phụ đi, ở đây quản lý cửa hàng, thỉnh thoảng thì tiếp nhận việc tang lễ, hoặc là diệt trừ âm sát lệ quỷ ở xung quanh là được rồi.”
"Thực ra con cũng không cần phải đi đối phó với thế lực khổng lồ như Tà giáo Mắt Quỷ đâu, dù sao thì con cũng chỉ là một tán tu bơi đạo mà thôi.”
"Sư phụ, ý của sư phụ là gì? Chúng ta thân là người trừ tà, chẳng phải sinh ra là để trảm yêu trừ ma sao?" Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, thậm chí còn cau mày, có cảm giác lời nói hôm nay của sư phụ cùng với những lời dạy dỗ trước đây dành cho tôi rất khác nhau.
Trong lúc nhất thời, sư phụ bị tôi làm cho có chút nghẹn lời: "Sư phụ, sư phụ sợ con xảy ra chuyện!"
"Sư phụ, nếu con đã vào nghề này rồi, hết thảy đều có số trời. Hơn nữa, mệnh này của con rất cứng, sư phụ nhìn một năm này con gặp phải bao nhiêu chuyện, chẳng phải đều trôi qua tốt đẹp sao?" Tôi tiếp tục.
Nhưng sư phụ lại cưỡng ép bản thân nặn ra một nụ cười, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Tôi nhìn dáng vẻ của sư phụ mà cảm thấy hơi lạ.
Có vẻ như sư phụ đang lo lắng về điều gì đó, lại giống như có tâm sự.
Nhưng sư phụ không nói cho tôi biết, cho nên tôi cũng không có hỏi.
Sau khi ăn trưa xong, tôi dành cả buổi chiều để tu luyện và vận khí ở trong phòng.
Nguyên một tuần không vận công, nhưng trong lần vận khí tu luyện này, tôi đột nhiên phát hiện ra Khí ở trong đan điền của mình đã trở nên nồng đậm hơn.
Hơn nữa, khí ở trong đan điền cũng đã nhiều hơn trước.
Nói cách khác, thực lực của tôi cũng đã đạt được sự ổn định và tăng trưởng chưa từng có sau cuộc chiến này.
Trong lòng tôi rất vui mừng, mặc dù là nguy cơ sinh tử, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng rất lớn.
Nếu dựa theo tốc độ tu luyện thông thường, muốn làm cho khí ở trong đan điền trở nên nồng đậm và mạnh mẽ như bây giờ thì phải mất ít nhất là ba tháng.
Nhưng sau trận đại chiến lần này, tốc độ tu luyện lại mất không đến một tuần.
Trong lòng tôi rất vui sướng, cũng đã sớm quên mất tất cả những nguy hiểm mà tôi đã trải qua trước đây, cũng như tất cả những đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng.
Trong mấy ngày kế tiếp, ngoài việc tu luyện thì chính là bận rộn với công việc kinh doanh trong cửa hàng.
Vì sắp đến Tết Nguyên Đán nên việc kinh doanh rất tốt.
Hàng ngày có rất nhiều người đến mua bán nhang đèn, nhưng tôi thấy sư phụ lúc nào cũng ủ rũ.
Ngay cả khi tôi nói với ông ấy về việc tu vi của tôi đã tiến bộ, ông ấy vẫn không thể vui vẻ nổi, giống như ông ấy có rất nhiều tâm sự nặng nề vậy.
Có dù tôi có hỏi thì ông ấy cũng không chịu nói.
Trong nháy mắt đã tới đêm 30.
Chúng tôi nấu một nồi lẩu thịt dê, vừa ăn thịt vừa xem liên hoan tiệc tối.
Nhưng trong mắt của sư phụ thỉnh thoảng vẫn lộ ra một tia u sầu, tựa hồ đang lo lắng cái gì đó.
Trong bữa ăn, tôi và sư phụ uống hai ly rượu trắng.
Tôi thấy mấy ngày nay sư phụ đều lộ ra dáng vẻ rất u sầu, liền hỏi thẳng: "Sư phụ, sư phụ có tâm sự sao?"
Sư phụ nghe tôi nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn tôi.
Ông ấy thở dài rồi tự mình nhấp một hớp nhỏ.
Tôi không nói mà tiếp tục nhìn về phía sư phụ.
Sau khi nhấp một ngụm rượu trắng, sư phụ ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: "Tiểu Phàm, bây giờ sư phụ nghiêm túc hỏi con. Sau khi gia nhập vào cái nghề này, con có hối hận không!"
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi có chút bồn chồn, không biết rõ trong hồ lô này bán thuốc gì.
Nhưng tôi vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: "Con không hối hận! Con rất thích cuộc sống hiện tại, cảm thấy làm người trừ tà chính là nghề nghiệp của con."
Sư phụ khẽ gật đầu: "Vậy con có thể đáp ứng sư phụ, vĩnh viễn giữ vững ý định ban đầu, không bao giờ thay đổi ý định ban đầu được không?"
Sắc mặt của tôi lộ ra sự chấn động: "Đương nhiên rồi. Sư phụ, hôm nay sư phụ làm sao vậy? Tại sao lại hỏi con như vậy?"
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, cảm giác đó giống như việc sư phụ sắp sửa ngỏm củ tỏi vậy, hiện tại nói như vậy giống như trước lúc lâm chung nói ra lời trăn trối cuối cùng vậy.