Nhưng sư phụ lại khoát khoát tay: "Sư phụ không sao, ngày đó sư phụ nghe con nói nguyện dùng cả đời này của mình là đối phó với đám Tà giáo Mắt Quỷ kia, cho nên mấy ngày nay vẫn suy nghĩ đến một chuyện!"
"Suy nghĩ cái gì? Về chuyện gì cơ?" Tôi vội vàng hỏi, quả nhiên suy đoán ở trong lòng của mình đã thành sự thật, sư phụ thật sự có tâm sự.
Sư phụ không vội nói, lại nhấp một hớp rượu rồi mới nói: "Sư phụ dẫn con nhập đạo, chỉ truyền thuật về bùa chú, không truyền thần công, chỉ cần con hứa với sư phụ, sau này nhất định phải giữ vững được bản tâm, không được làm điều ác, sư phụ sẽ truyền thụ thần công cho con.”
Đột nhiên nghe sư phụ nói như vậy, tôi cảm thấy toàn thân sững sờ.
Ý của ông ấy là gì? Sư phụ nói mình đã giữ lại một tay, không có truyền công pháp cho tôi, hiện tại ông ấy muốn tôi lập lời thề, sau đó mới truyền lại thần công của mình cho tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên bị kích động, tâm tình cũng tăng lên không ít.
“Sư phụ, thần công là gì vậy, mà con còn phải lập lời thề.” Tôi mở to hai mắt, tò mò hỏi.
Mà sư phụ đã uống cạn nửa chén rượu trắng: "Mau đồng ý với sư phụ đi."
Thấy sư phụ nghiêm túc như vậy, tôi cũng nghiêm túc theo.
Tôi quỳ trên mặt đất ngay tại chỗ, sau đó giơ một bàn tay lên: "Tôi, Đinh Phàm, xin thề với trời, sau này vĩnh viễn giữ vững bản tâm, trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính nghĩa."
Sau khi sư phụ nghe xong lời thề của tôi, ông ấy nhắm mắt lại, sau đó đưa tay vào trong ngực, chậm rãi lấy ra một vật gì đó…
******************
Tôi đi theo sư phụ lâu như vậy, không nghĩ tới sư phụ còn giữ lại một tay.
Nghe giọng điệu của sư phụ, có lẽ chiêu thức này của sư phụ rất lợi hại, rất uy lực.
Thậm chí còn phải mất nhiều thời gian để kiểm tra tôi như vậy, hiện tại còn muốn tôi phải lập lời thề thì mới có thể truyền thụ lại cho tôi.
Trong lòng tôi rạo rực và mong chờ hơn bao giờ hết, tâm huyết dâng trào.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đến rất nhiều âm mưu cẩu huyết trong các cuốn tiểu thuyết giả tưởng, rơi xuống vách đá và ngẫu nhiên gặp được một cao nhân tuyệt thế, sau đó là được ông ấy truyền thụ cho một công pháp nghịch thiên.
Hoặc là cảnh tượng gặp được cao nhân ở trên đường, sau đó chỉ dùng mười tệ là đã mua được một bộ công pháp thiên địa kỳ công, sau khi tu thành chính quả đã có thể phi thiên độn địa.
Hoặc là trước lúc sư phụ ngủm củ tỏi, ông ấy sẽ truyền thụ bảo công tuyệt thế, ngày sau lên trời xuống đất, không gì không làm được.
Chết tiệt, chẳng lẽ sư phụ muốn truyền lại cho tôi một bộ kỳ công vô cùng lợi hại nào đó của Đạo môn sao?
Tôi mở to hai mắt, trong lòng hiện lên rất nhiều ý tưởng kỳ quái.
Nhưng sau khi nhìn thấy sư phụ lấy ra thứ gì đó, đồng tử của tôi lại càng mở to hơn.
Đó là một chiếc túi màu đen, hình như bên trong còn có thứ gì đó.
Sư phụ lấy ra chiếc túi màu đen, sau đó nói với tôi: "Tiểu Phàm, đây là vật mà sư phụ của vi sư, cũng chính là sư công của con truyền lại cho sư phụ. Hiện tại sư phụ truyền lại cho con, hi vọng con sẽ giữ vững bản tâm, cho dù thế nào cũng không được quên. Lấy tư chất và ngộ tính của con, sư phụ tin, con có thể lĩnh hội được nó trong thời gian ngắn nhất."
Sư phụ nói với vẻ mặt nghiêm túc, còn tỏ ra thần bí như vậy khiến tôi cảm thấy rất tò mò.
Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Tại sao sư phụ lại hành động như vậy?
Tôi giơ hai tay lên rồi nhận lấy chiếc túi màu đen: "Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư phụ."
"Đứng lên đi! Con lấy ra xem đi!" Sư phụ lại nói.
“Vâng!” Tôi nói xong thì lập tức đứng dậy.
Cùng lúc đó, tôi vội vàng mở túi ra, muốn nhìn một chút xem ở bên trong có cái gì.
Nhưng sau khi tôi mở túi ra thì cả người đều ngây dại.
Bởi vì tôi phát hiện, bên trong chiếc túi đó có chứa một thứ giống với vảy cá, to gần bằng nửa lòng bàn tay.
Hình quạt, màu vàng tím. Nó hơi nặng, nhưng nhìn thì không giống sắt, cũng không giống với thép lắm, không biết nó được làm bằng chất liệu gì.
Tôi cầm ở trong tay, nghi hoặc mà đánh giá: "Sư phụ, đây là cái gì?"
Sư phụ lại rót cho mình một ly rượu: "Sư công nói, đây là vảy của một con lân."
"Vảy lân? Loại cá gì mà có vảy lớn như vậy?" Tôi lộ vẻ nghi hoặc.
Sư phụ tựa như đã uống say, lắc đầu, nấc lên một tiếng: "Không phải vảy cá, sư công của con nói, đây là vảy của kỳ lân."
"Cái gì? Kỳ Lân sao?" Tôi hoảng sợ ngay tại chỗ.
Tôi ngượng ngùng, sau đó nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng giống như đã say khướt của sư phụ.
Dẹp mẹ đi! Còn vảy của kỳ lân nữa chứ, đánh chết tôi cũng không tin.
Tuy nhiên, sư phụ lại nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: "Đúng vậy, đó là những gì sư công của con đã nói với sư phụ khi đó. Mà một mảnh vảy của con kỳ lân này, trên đó có ghi chép một loại công pháp tuyệt thế, nếu tu luyện thành công, đương nhiên là có thể tung hoành ngang dọc trong giới giang hồ Bạch phái này. Nhưng nếu người tu luyện có lòng bất chính, vậy người đó có thể đọa vào ma đạo.”