Đáng ghét nhất là chúng tôi còn nói cười vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với thái độ của cô ấy đối với anh ta, khiến anh ta không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Nguyên Bảo, sao cậu lại ở đây?” Tiểu Mãn vui vẻ nói, gọi ra biệt danh mà cô ấy đặt cho tôi khi tôi còn nhỏ.
Tôi cười: "Không phải vết thương của tớ đã lành rồi sao? Gần đây cũng không có việc gì cần làm cho nên đến đây thăm cậu, còn muốn hỏi buổi chiều nay cậu có rảnh không, để tớ có cơ hội trả lại chầu nợ coi phim cho cậu!"
Tôi vừa cười vừa nói, còn Tiểu Mạn lại cắn môi rồi vội vàng gật đầu: “Rảnh, tớ đang rảnh.”
Người đàn ông đeo kính râm đứng cách đó không xa, sau khi nhìn thấy một màn như vậy thì hoàn toàn ngây ra như phỗng.
Bông hồng ở trên tay anh ta rơi xuống đất, miệng há to.
Vừa rồi anh ta còn giả vờ hùng hổ ở trước mặt tôi, nói rằng chỉ có phú nhị đại, lái xe sang như anh ta thì mới có thể cua được gái.
Nhưng vào lúc này, một cái tát nặng nề giáng xuống khuôn mặt của anh ta.
Đau, đau đến tận xương tủy. Khiến cho người đàn ông đeo kính râm cảm thấy mình như bị đè xuống đất rồi bị ném vào trong thùng rác.
Lúc này, thậm chí tôi còn liếc nhìn người đàn ông đeo kính râm, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.
Người đàn ông đeo kính râm vốn đã tức giận đến cực điểm, bởi vì anh ta đang đánh chủ ý lên người Tiểu Mạn, vừa rồi còn giả vờ hung hăng ở trước mặt tôi, trước đó còn suýt chút nữa đã đánh nhau.
Kết quả thì sao? Một kết cục như vậy khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của tôi khiến anh ta càng thêm tức điên.
Anh ta tháo kính râm xuống ngay tại chỗ, lộ ra một đôi mắt híp, đi tới trước mặt tôi rồi nói: "Nhóc con, mày không có mắt đúng không? Sao mày dám cướp bạn gái của tao?"
Nghe thấy tiếng rống giận này, tôi và Tiểu Mạn nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đang hùng hổ tiến đến.
Vì đang là giờ ăn trưa nên có rất nhiều nhân viên của Công ty Phát Triển Hồng Vân đi ra ngoài ăn cơm, rồi tình cờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn họ cũng tò mò dừng lại, nhìn chúng tôi và bắt đầu tốp năm tốp ba nghị luận.
"Oa, Ferrari."
"Đó là chiếc Ferrari 458, một chiếc xe cao cấp có giá trị mấy trăm vạn tệ. Mẹ kiếp, chúng ta làm việc cả đời cũng không mua được."
Hai nhân viên nam hào hứng nói, nhưng các nữ nhân viên bên cạnh lại chú ý đến tình hình của chúng tôi nhiều hơn.
"Mọi người nhìn kìa, Phó tổng Trần? Với hai người đàn ông?"
"Nhất định là có chuyện!"
"Vừa rồi tôi nhìn thấy, người đàn ông lái xe thể thao muốn tặng hoa cho phó tổng, nhưng kết quả là phó tổng không muốn, sau đó cô ấy chạy đến chỗ một người đàn ông khác!"
"Người đàn ông lái xe thể thao Ferrari, người đàn ông lái xe Ngũ Lăng. Đừng nói bọn họ là tình địch chứ?"
"Ừm, có thể..."
"..."
Trong một khoảng thời gian ngắn, chung quanh đây vây quanh khoảng mười người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thảo luận nho nhỏ.
Nhưng chúng tôi không để ý đến những điều này, tôi chỉ thấy tên phú nhị đại đeo kính râm này đang đi về phía tôi, bộ dạng như muốn đánh nhau, tôi ngẩng đầu lên, chuẩn bị dạy cho tên này một bài học.
Thấy vậy, Tiểu Mạn lập tức xoay người sang chỗ khác, sau đó đứng ở trước mặt tôi rồi tức giận nói với người đàn ông đeo kính râm, "Phạm Thống, anh có thôi đi không."
Sau khi nghe xong hai chữ Phạm Thống, tôi đột nhiên “Phụt” một tiếng liền phá lên cười.
Hóa ra anh chàng này lại có một cái tên trâu bò như vậy.
Người đàn ông đeo kính râm nhìn thấy tôi cười thì chỉ tay vào tôi: “Ranh con, không được cười!”
"Tiểu Mạn, anh thật lòng thật dạ thích em, em nhìn tên nhóc này đi, một tên nghèo hèn đáng thương, cho dù có nhìn thế nào thì cũng là một tên điểu ti thối tha. Nhìn chiếc Ferrari to lớn này của anh đi, thứ này mới hợp với em! Cho nên em mau lên xe của anh đi!" Anh ta vẫn tiếp tục mở miệng nói, không ngừng khoe khoang chiếc xe Ferrari của anh ta.
Tiểu Mạn muốn nói tiếp, nhưng tôi đã nắm lấy tay của cô ấy rồi kéo về phía sau: "Chuyện này để tớ giải quyết thì tốt hơn!"
Tôi vừa cười vừa nói, còn lộ ra dáng vẻ hời hợt.
Tiểu Mạn nghe tôi nói như vậy thì sững sờ, nhưng không nói chuyện.
Còn tôi thì đi thẳng về phía trước và đi đến chỗ của người đàn ông tên Phạm Thống.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy nửa mét, ánh mắt của hai bên chạm nhau.
Hai mắt của Phạm Thống bốc hỏa, nắm chặt nắm đấm. Còn tôi thì lại đút tay vào túi và tỏ vẻ thờ ơ.
Ngay lập tức, bầu không khí giống như có tia lửa, đầy mùi thuốc súng.
Trong khi đó, các nhân viên của Công ty Phát triển Hồng Vân ở bên cạnh, lúc này đã tập trung hơn 20 người.
Thậm chí có một số nhân viên nữ vốn đã lộ ra tâm tình của thiếu nữ, lúc này bọn họ càng tỏ ra phấn khích: "Oa, đây, đây là tình tiết máu chó ở trong tiểu thuyết, bọn họ muốn tranh giành nữ chính sao?"
"Cao to, giàu có và đẹp trai sẽ chiếm ưu thế, hay điểu ti nghèo hèn sẽ phản công đây?"