"..."
Mấy cô gái đang nói chuyện rôm rả, còn tôi đã liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính râm: "Nghe nói anh đang quấy rối người bạn này của tôi!"
Tôi khẽ mở miệng, nhưng người đàn ông đeo kính râm lại trở nên hung ác, anh ta tiến lên một bước, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Mẹ kiếp, Tiểu Mạn là tôi…”
Cái từ "của" còn chưa được nói ra, tôi đã đá một cước ra, sau đó dùng đầu gối của mình đánh vào bụng của đối phương.
"A" Anh ta hét lên một tiếng kêu la thảm thiết, anh ta chỉ cảm thấy ở ngay chỗ bụng của mình truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, tôi tung thêm một cùi chỏ nữa, cùi chỏ đó trúng thẳng vào lưng của anh ta.
"Ầm" một tiếng, tôi còn chưa dùng hết sức, mà anh ta đã ngã thẳng xuống đất.
“Mày, mày dám đánh tao!” Anh ta hét lên một tiếng, còn muốn đứng dậy.
Cuối cùng, không đợi anh ta có thể đứng dậy, tôi đã đá anh ta thêm vài cú nữa.
Loại phú nhị đại này từ lâu đã bị rượu và tình dục làm cho người rỗng tuếch, thể lực cũng không bằng người thường, huống hồ là chiến đấu với một người trừ tà qua lại giữa sự sống và cái chết như tôi.
Tên này không có sức phản kháng, chỉ có thể bị đạp mà kêu "Á" một tiếng, hồi lâu cũng không thể đứng dậy.
Còn những người ở chung quanh nhìn thấy vậy, không khỏi mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Oa! Đẹp trai quá, nam tính quá. Tôi rất thích..." Một thực tập sinh phấn khích nhảy cẫng lên.
"Là bạn trai của phó tổng sao? Tôi cũng thích..."
"..."
*********************
Hiện trường nhất thời trở nên có chút bạo lực, tên phú nhị đại vừa rồi còn kiêu ngạo hống hách, giờ phút này đã hoàn toàn bị nghiền nát.
Điều này khiến rất nhiều người không ngờ, thế cục này lại nghiêng về một phía.
Cùng lúc đó, mấy nữ nhân viên bị tiểu thuyết tổng tài bụng dạ đen tối tẩy não mỗi ngày đang vô cùng hưng phấn.
Nhưng Tiểu Mạn đã ngăn tôi lại: "Được rồi Nguyên Bảo, cậu đừng đánh anh ta nữa."
Thấy Tiểu Mạn kéo tôi lại, tôi mới chịu thu tay: “Thằng khốn, sau này nếu tôi lại thấy anh quấy rối Tiểu Mạn, tôi gặp anh lần nào là sẽ đánh anh lần đó.”
“Không, tôi không dám, không dám nữa.” Anh ta sợ bị đánh, cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Sau khi trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính râm, tôi liền kéo Tiểu Mạn lên xe.
Sau đó tôi đã lái xe và rời khỏi đây cùng với Tiểu Mạn.
Chỉ để lại phú nhị đại Phạm Thống đeo kính râm, trên người đầy vết thương, mặt mũi bầm tím và sưng tấy, cùng với hơn 20 nhân viên của Công ty Phát triển Hồng Vân đang sững sờ.
Sau khi lên xe, tôi vừa lái xe vừa nói với Tiểu Mạn: "Loại người này nên được dạy cho một bài học, cam đoan về sau sẽ không dám chạy đến quấy rối cậu nữa."
"Nguyên Bảo, cậu thật bạo lực mà!" Tiểu Mạn liếc xéo nói.
"Ha ha ha, cũng bình thường thôi! Nhưng không nói chuyện này nữa, buổi trưa ăn gì đi, tớ mời." Tôi cười nói.
Nhưng Tiểu Mạn còn chưa kịp mở miệng nói, tôi đã bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, ừm đừng ăn thứ quá đắt, ăn không nổi đâu! Tớ đã dùng hết tiền mua xe rồi, cho nên hiện tại tớ không có nhiểu tiền."
Tôi đang nói đúng sự thật, mỗi lần đứng ở trước mặt Tiểu Mạn, dường như tôi đã trở lại dáng vẻ thành thật khi chúng tôi còn nhỏ, cũng không chút câu lệ.
Tiểu Mạn ngây người nhìn tôi, thấy tôi đang cười, lại bĩu môi: "Được rồi! Buổi trưa đi ăn buffet đi! Tớ biết một nhà hàng cũng không tệ, chỉ có 88 tệ, món ăn cũng rất đa dạng, còn có thịt nướng miễn phí. Bởi vì công ty của tớ hay tổ chức liên hoan, những lúc đó đều đến chỗ này ăn. Nó rẻ, giá cũng phải chăng!”
Chỉ có 88 tệ thì tôi vẫn có thể trả được, cho nên tôi đã để Tiểu Mạn dẫn đường.
Một lúc sau, chúng tôi đến nhà hàng mà Tiểu Mạn đã nhắc tới.
Ở đây có rất nhiều người đến ăn, chúng tôi chọn một chiếc bàn nhỏ dành cho hai người và bắt đầu lấy thức ăn.
Nhưng sau khi tôi nhận đĩa thức ăn thì bị làm cho choáng váng.
Tiểu Mạn lấy đồ ăn gì vậy? Cái gì mà salad trái cây, salad rau, bánh nhỏ, đồ ăn nhẹ, ngay cả một chút đồ ăn mặn cũng không có.
Khác với tôi, có rất nhiều cá và thịt, không có một chút rau nào, tay nào tay nấy đều cầm một cái đĩa lớn.
Thấy tư thế của tôi, Tiểu Mãn cũng ngây ngẩn cả người: “Nguyên Bảo, nhiều thịt cá như vậy cậu có thể ăn hết sao?”
"Không ăn hết thì cũng phải ăn, 88 tệ thì phải ăn cho huề vốn. Cậu nhìn cậu xem, ông chủ rất thích những khách hàng như cậu đấy, tất cả đều là đồ chay." Tôi lắc đầu nói.
Tiểu Mạn bĩu môi rồi nói: "Tớ đang giảm cân."
Tôi liếc nhìn Tiểu Mạn một cái, cảm thấy ngoại trừ ở trước ngực có nhô ra một chút thì tổng thể không nhìn ra được chỗ nhiều mỡ nào ở trên người: “Cậu như vậy rồi còn muốn giảm cân sao? Dẹp đi, nếu cậu giảm thêm nữa sẽ thành bộ xương khô mất, lại đây ăn mấy con tôm đi!”
Vừa nói tôi vừa gắp mấy con tôm rồi đưa cho Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn há to miệng, vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào, cũng không còn từ chối.