Miễn là tôi tiếp tục thu hút sự chú ý của bọn chúng, sau một khắc là có thể đưa bọn chúng đi gặp ông bà.
Vì vậy, tôi vẫn cười nói: "Đúng đúng đúng, em mới tới đây. Cái này, khẩu lệnh là như thế này..."
Nói đến đây, tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: "Khẩu lệnh là, hai đứa mày là đồ ngu..."
Tôi vừa nói ra lời này, sắc mặt của hai người kia đột nhiên thay đổi, lập tức giận dữ.
Cái tên đã hoá yêu được một nửa khuôn mặt nghe vậy, lạnh lùng nói: "Dám mắng cbọn tao, xem tao…”
Kết quả còn chưa nói được nửa câu sau, sư phụ đã xuất hiện ở phía sau lưng gã, hung hăng đấm vào cổ họng của đối phương.
Chỉ nghe "đùng" một tiếng, tên yêu nhân có vẻ hung dữ kia đã bị sư phụ đánh bất tỉnh.
Người còn lại thấy đồng bạn của mình đã bị đánh ngất đi, sắc mặt khẽ thay đổi, muốn rống to để phát tín hiệu.
Nhưng đã chậm mất một bước, ngay lúc đối phương còn đang kinh ngạc, tôi đã triển khai toàn bộ đạo hạnh của mình rồi lao lên ngay lập tức.
Không đợi gã kịp phản ứng, tôi đã dùng đầu gối của mình đánh thẳng vào cằm của đối phương.
“Phanh” một tiếng trầm vang, thiếu chút nữa đã đánh gã lệch cả quai hàm.
Sau khi ngã xuống đất, miệng của gạ chảy đầy máu.
Sư phụ lật tay, trực tiếp bóp lấy cổ của đối phương.
Mặc dù ngày thường sư phụ nhìn như tiên phong đạo cốt, là bộ dạng của một người ông hiền lành.
Nhưng nếu đối phó với lệ quỷ yêu đạo thì ông ấy sẽ không nương tay một chút nào.
Sau khi bóp chặt cổ của tên kia, ngay sau đó ông ấy đã vận chuyển đạo khí, đánh một đòn vào huyệt thái dương của tên yêu nhân kia.
Căn bản là không cho đối phương kịp phát ra âm thanh nào, tên kia đã xụi lơ trên mặt đất, không còn động tĩnh.
Hiện tại chúng tôi đang vội, cũng mặc kệ sống chết của hai tên này.
Nhanh chóng tìm thấy chiếc chìa khóa ở trên người của một tên yêu nhân, sau đó giấu thân thể của hai người này vào một bên.
Tôi để sư phụ canh chừng, còn bản thân sẽ đi mở cửa.
Nhưng khi cửa được mở ra, tôi thấy có 23 chiếc quan tài được đặt ngay ngắn trong căn phòng rộng lớn này.
Cũng không dám đứng lâu ở đó, tôi nhanh chóng mở một chiếc quan tài ra.
Khi quan tài được mở ra, tôi thấy một người đàn ông đang nằm ở bên trong.
Người nọ giống như đang ngủ say, nằm yên tĩnh ở bên trong quan tài.
Nhưng trên đầu và ngực của anh ta lại được dán một lá bùa vàng.
Mặc dù tôi không biết đó là loại bùa gì, nhưng nhìn dáng vẻ này thì hẳn là một loại bùa chú được dùng để kiềm chế người này.
Không chút do dự, tôi nhanh chóng rút hai lá bùa vàng này ra.
Khoảnh khắc mà tôi rút hai lá bùa vàng này ra, người đang nhắm mắt hôn mê kia lập tức mở mắt ra.
Khi nhìn thấy tôi, người đó lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí còn muốn hét lên.
Tôi đã sớm chuẩn bị sẵn, che miệng của anh ta lại, làm ra một thủ thế ý bảo im lặng, sau đó hạ thấp giọng nói: "Tôi tới đây là để cứu anh, nếu anh muốn sống thì đừng phát ra tiếng động, biết chưa?"
Tôi mở to mắt và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi nghe tôi nói, mặc dù người đàn ông bị tôi bịt miệng vẫn tỏ ra hoảng sợ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thấy đối phương gật đầu, tôi buông tay.
Sau đó, tôi đỡ anh ta dậy, anh ta đi theo tôi với vẻ mặt sợ hãi, muốn hỏi han nhưng tôi đã ngăn lại.
Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, mà tôi cũng không có nhiều thời gian để giải thích.
Sau khi tôi ngăn đối phương lại, nhanh chóng đi về phía một chiếc quan tài khác...
********************
Sau khi tôi ngăn anh ta mở miệng nói chuyện, anh ta đã tỏ ra thận trọng rồi đi theo sau tôi.
Còn tôi thì nhanh chóng mở chiếc quan tài thứ hai.
Bên trong quan tài thứ hai cũng có một người.
Nhưng đây là một cô gái trẻ, dáng dấp còn rất ưa nhìn.
Nhưng vào lúc này, tôi lại không có tâm tư đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô ấy mà nhanh chóng rút bùa chú ở trên người của cô ấy ra.
Giống như cứu người đầu tiên, sau khi rút bùa chú ra liền bịt miệng đối phương lại, không để cho cô ấy phát ra âm thanh.
Cô gái này rõ ràng còn hoảng loạn hơn, giãy giụa vài lần, không ngừng thốt ra những lời mơ hồ như "Đừng giết tôi, đừng giết tôi".
Nhưng sau khi tôi giải thích mục đích và lên tiếng nhắc nhở, cô gái kia mới dần trở nên yên tĩnh.
Bằng cách này, tôi đã cứu được người thứ hai.
Hơn nữa, tôi đã sử dụng phương pháp này để mở tám chiếc quan tài liên tiếp và cứu được tám người khác.
Tám người này đều lộ ra dáng vẻ run rẩy, lúc này mặc dù bọn họ cũng không biết thân phận của tôi, tuy rằng trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi và nghi hoặc, nhưng bởi vì trong lòng sợ hãi, cho nên cũng không có lên tiếng.
Bọn họ không ngừng nhìn xung quanh, thậm chí trong đó còn có người không tự chủ được mà run rẩy.
Nhưng tôi không thèm để ý đến mà chuẩn bị cứu người thứ chín.
Nhưng vào lúc này, sư phụ đột nhiên xông vào, nói với tôi: "Tiểu Phàm, nhanh lên, có người tới."