Thi Muội (Dịch Full)

Chương 809

Chương 809 Chương 809

Đột nhiên nghe thấy sư phụ nói như vậy,trong lòng tôi không khỏi trở nên căng thẳng, sau đó tôi nhìn về phía sư phụ: "Nhưng mà, còn nhiều người như vậy?"

Sư phụ nhíu mày, thần sắc ngưng trọng: "Không lo cho bọn họ được nữa đâu, đi mau, nếu không sẽ bị phát hiện, ngay cả một người cũng không trốn thoát được!"

Giọng điệu của sư phụ rất nghiêm túc, còn có vẻ hơi gấp gáp.

Còn tám người kia thì lập tức hoảng sợ: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

"Tôi, chúng ta chạy đi!"

"Đúng, đúng, chúng ta mau chạy đi..."

Mấy người này mồm năm miệng mười nói, dáng vẻ trông rất sợ hãi.

Thậm chí có một người phụ nữ còn túm lấy quần áo của tôi, năn nỉ tôi mang bọn họ rời đi, cô ấy còn nói trong nhà còn có một đứa con trai ba tuổi, cô ấy không muốn ở lại đây, càng không muốn bị bọn “buôn người” đó bắt trở về.

Mặc dù trong lòng tôi có chút không muốn, nhưng sự việc đã đến nước này, tôi cũng không còn cách nào tốt hơn.

Sức mình có hạn, những gì mà tôi có thể làm cũng chỉ có thể đến đây.

Như sư phụ đã nói, một khi bị phát hiện. Đừng nói là cứu người, ngay cả chúng tôi cũng khó có thể rời khỏi nơi này.

Tôi cắn răng một cái rồi nói với những người có mặt ở đây: "Tất cả đi theo tôi, cũng đừng lên tiếng, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết!"

Những người này đều là bị bọn Tà giáo kia thông qua đủ loại phương thức khác nhau mà bắt đến đây.

Lúc này vì để sống sót, bọn họ đương nhiên không dám nói gì, liên tục gật đầu với tôi.

Còn tôi thì mang theo tám người này, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng.

Nhưng vừa đi tới cửa, sư phụ lại nói: "Nhanh lên, đã có rất nhiều người tới đây, đi lối này, nhẹ nhàng một chút, đừng ầm ĩ..."

Vừa nói, ông ấy vừa chỉ huy những người này chạy trốn, còn tôi thì dẫn đường.

Sau khi tất cả những người này rời đi, sư phụ liền khóa cửa lại, cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Chúng tôi đang đi trên con đường trước đó tôi đã đi.

Chúng tôi nương nhờ những đồ lặt vặt, hộp và những thứ khác ở xung quanh để che đậy, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ mà chúng tôi trèo vào.

Động tĩnh của chúng tôi không lớn, hơn nữa mọi người đều không muốn chết ở đây.

Do đó, mọi thứ được tiến hành một cách có trật tự.

Khi đến bên cửa sổ, tôi liếc nhìn trái phải, sau khi xác định không có ai, tôi là người đầu tiên nhảy ra ngoài.

Ngoài cửa sổ tối om, hơn nữa lại còn khuất bóng, cho nên sẽ không ai chú ý đến nơi này.

Thấy xung quanh không có ai, tôi lại ra hiệu cho tám người kia nhảy ra ngoài.

Cửa sổ không cao, cho nên đối với những người đã trưởng thành này thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã nhảy ra ngoài.

Nhưng ngay khi mọi người vừa rời khỏi cửa sổ, trong nhà kho liền truyền đến một tiếng kinh hô: "Mau lên! Người của chúng ta bị đánh ngất xỉu rồi..."

Lời vừa dứt, trong kho lập tức trở nên ồn ào.

Nhưng nhóm người của chúng tôi, dưới sự lãnh đạo của tôi, đã chạy về phía bức tường.

Nhưng vừa chui xuống dưới tường thì tiếng chuông báo động vang lên “Tút, tút”, hơn nữa còn rất to.

Khiến cho toàn bộ nhóm yêu nhân ở công ty Minh Hậu đều bị kinh động.

Khắp nơi đều có tiếng bước chân, chung quanh không ngừng có người la lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là ai kéo cảnh báo?"

"Chuyện gì thế?"

"..."

Âm thanh không ngừng truyền đến, khiến cho nhóm người của chúng tôi rất lo lắng, có lẽ thời gian của chúng tôi không còn nhiều nữa rồi.

Trong mắt của những người này, bọn họ đã bị những tên buôn người bắt nhốt, muốn mổ xác và lấy nội tạng của họ để bán.

Lúc này, chuông báo động lại vang lên, khiến cho những người này sợ chết khiếp.

Tôi vội vàng nói với những người này: "Đừng hoảng sợ, leo ra khỏi đây, rồi chạy về phía bắc là sẽ đến nội thành, ở đó có một con đường lớn."

Tôi vừa dứt lời, người đàn ông trung niên ở trong số đó đã nói với tôi và sư phụ: “Hai vị ân nhân, không biết hai vị tên gì, nếu như hôm nay Vương Đại Phát tôi có thể thoát khỏi tay của mấy tên buôn người này, sau này nhất định sẽ báo đáp hai vị thật hậu hĩnh."

“Đúng vậy, ân nhân, ít nhất cũng để lại thông tin liên lạc, để sau này chúng tôi có thể báo đáp hai người.” Một người đàn ông trung niên khác nói.

Nhưng sư phụ và tôi đang rất gấp, thậm chí tôi còn xua tay nói: "Có trả ơn hay không cũng không quan trọng, trốn được rồi nói sau! Nếu các người còn không rời đi, thì không rời đi được nữa đâu.”

Mấy chàng trai trẻ nghe tới đây thì cũng không lo được nhiều như vậy.

Không chút do dự, cơ thể nhảy lên, nắm lấy mép tường và nhảy ra ngoài.

Còn hai người trung niên muốn nói lời cảm ơn với chúng tôi, lúc này cũng không dám nói nhảm nữa, bởi vì chạy trốn mới là quan trọng nhất, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng leo lên hàng rào, sau đó nhảy ra ngoài để chạy trốn.

Nhưng trong số những người này, lại có hai người phụ nữ và một người đàn ông béo.

Nhìn bức tường cao đến hai mét, thực sự là có chút bất lực.

Bình Luận (0)
Comment