Thi Muội (Dịch Full)

Chương 814

Chương 814 Chương 814

Bỗng nhiên, tôi thấy một bóng đen xuất hiện ở góc tối đằng xa, tôi lập tức trở nên cảnh giác.

Khi bóng đen đó tới gần, tôi mượn ánh sáng của đèn đường để nhìn rõ mặt của đối phương.

Không phải ai khác, đây chính là Hoàng tiên sinh mà chúng tôi đang đợi.

Trông Hoàng tiên sinh có vẻ hơi sốt ruột, bước chân cũng rất nhanh.

Thấy vậy, tôi vội vàng nhắc nhở sư phụ ở bên cạnh: “Sư phụ, Hoàng tiên sinh xuất hiện!”

Sư phụ trực tiếp ngồi phắt dậy khỏi ghế dựa, dập tắt tàn thuốc trong tay nói: “Tới vừa đúng lúc, đi!”

Nghe thấy vậy, tôi và sư phụ đều không chút do dự, im lặng mở cửa xe rồi sau đó lặng lẽ đến gần Hoàng tiên sinh đang từ ngõ tối trở về nhà.

Nhưng ngay khi Hoàng tiên sinh sắp đi vào tiểu khu, tôi và sư phụ đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt và chặn đường đi của anh ta.

Hoàng tiên sinh thấy tôi và sư phụ thì có hơi sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, anh ta lộ ra một ánh mắt hung ác, răng nanh trong miệng hơi lộ ra và hiển nhiên ngay lúc này, móng tay cũng mọc ra một chút “Muốn cướp, chỉ sợ các người tìm lầm người rồi!”

Trong lòng tôi cười khổ, tên này dám xem tôi và sư phụ là cướp.

Nhưng tôi cũng không để ý hành động của anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng tiên sinh, mở miệng nói một câu: “Nhật Nguyệt Thần Giáo, anh chắc là vẫn đang trong giai đoạn yêu hóa.”

Vừa nói xong, Hoàng tiên sinh vốn đang lộ ra sự hung ác, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta không ngừng lui về phía sau hai bước, dùng vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt nhìn chằm chằm tôi và sư phụ: “Cậu, các người là ai?”

******************

Hoàng tiên sinh thấy chúng tôi chỉ với một câu đã nói huỵch toẹt ra “Bí mật” của anh ta khiến anh ta căng thẳng cả lên.

Dựa theo lời của cô Chu thì Hoàng tiên sinh chắc chỉ mới gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo được vài ngày.

Hơn nữa lúc anh ta ở nhà, anh ta cũng đã cực lực che giấu sự thật là anh đã bị yêu hóa.

Hiện giờ lại bị hai kẻ vô danh như chúng tôi tố cáo khiến anh ta ít nhiều gì cũng có chút cảm giác thấp thỏm bất an.

Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, trên mặt tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Đâu cần phải lo lắng dữ vậy đâu Hoàng tiên sinh, chúng tôi là đạo sĩ do cô Chu mời đến. Chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi anh! Chúng tôi muốn biết thêm về sự thay đổi hiện giờ của anh và chỗ Nhật Nguyệt Thần Giáo của anh. ”

“Vợ của tôi mời đạo sĩ đến đây?” Hoàng tiên sinh cau mày.

“Đúng vậy.”

“Mời mấy người tới làm gì? Tôi có thay đổi gì đâu? Tôi rất khỏe mạnh. Hơn nữa gì mà Nhật Nguyệt Thần Giáo, mấy người coi phim kiếm hiệp nhiều quá rồi hả?” Hoàng tiên sinh rõ ràng là đang giảo biện, không muốn thừa nhận.

Nhưng ngay lúc này, tôi và sư phụ lại bắt đầu tiến tới gần anh ta: “Hoàng tiên sinh, tôi khuyên anh tốt nhất hãy phối hợp đi! Chúng tôi không muốn đả thương anh.”

“Mấy, mấy người, mấy người muốn làm gì? Đừng, đừng tới đây!” Hoàng tiên sinh vô cùng khẩn trương. Thân thể của anh ta đang yêu hóa, sức chiến đấu cũng chỉ có một chút, tuyệt đối không thể là đối thủ của tôi và sư phụ.

Bởi vậy, tôi và sư phụ hoàn toàn không để tên trước mặt này vào mắt.

“Đừng, đừng tới đây, đứng lại đó. Nếu mấy người tiến tới nữa thì tôi không khách sáo đâu!” Hoàng tiên sinh tiếp tục uy hiếp chúng tôi.

“À! Để xem anh không khách sáo như thế nào.” Tôi nhẹ nhàng mở miệng, tiếp tục tới gần.

Nhưng vào lúc này, Hoàng tiên sinh đột nhiên há miệng ra làm lộ răng nanh trong miệng, trực tiếp phát ra một tiếng “Ngao”.

Không chỉ có như thế, theo tiếng rống to của anh ta, móng vuốt trong tay đã chụp về phía cổ của chúng tôi.

Tên này nhìn qua trông rất hung dữ nhưng thật ra lại tràn đầy sơ hở.

Ngay lúc anh ta vừa ra tay, tôi đã nhìn ra quỹ đạo tấn công của đối phương.

Tôi không hề có ý định né tránh. Tôi đột nhiên lao về phía trước, trực tiếp bắt lấy móng vuốt đang lao tới của đối phương.

Sau đó, tôi bẻ gãy và ấn chúng xuống.

Sư phụ thấy thế cũng nhanh chóng tiến lên, ở bên cạnh hỗ trợ.

“Mấy, mấy người làm gì…” Hoàng tiên sinh giãy giụa, hét lớn lên.

Tôi sợ tên này sẽ khiến cho hàng xóm xung quanh chú ý nên tôi đã dồn lực đánh một cái vào người tên này.

Tôi chỉ nghe một tiếng "A", tên này lập tức không có động tĩnh gì nữa, trực tiếp hôn mê.

Sau đó, tôi và sư phụ nhanh chóng vác anh ta lên xe.

Nơi này không đủ rộng rãi và cũng không có phương tiện để chúng tôi thẩm vấn.

Cho nên, tôi lại lái xe rời khỏi nơi này.

Bởi vì chỗ này vốn chính là vùng ngoại ô của thành phố nên xung quanh hoang vắng và không có nhiều người ở đây.

Đi chẳng được bao lâu, chúng tôi đi tới một rừng cây nhỏ vắng vẻ.

Sau đó tôi và sư phụ trực tiếp kéo tên này vào rừng cây nhỏ giống như đang kéo một con chó chết vậy.

Ở chỗ này, chúng tôi không sợ tên này không phối hợp, tra tấn anh ta như thế nào cũng được và cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Hoàng tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại, tôi cầm một lọ nước khoáng ở trên xe, trực tiếp hất thẳng vào mặt anh ta.

Bình Luận (0)
Comment