Nhưng việc này đã ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi.
Chúng tôi đã làm hết sức có thể.
Sống chết có số. Tất cả đều chỉ có thể xem số mệnh của bọn họ như thế nào.
Sư phụ dựa người vào ghế, nhắm hờ mắt và thở dài thườn thượt: “Haizz! Không ngờ tới phía sau chuyện này lại có liên quan tới một tổ chức tà giáo. Giờ thì tốt rồi, có Mắt Quỷ, giờ lại tới Nhật Nguyệt. Bây giờ giới Đạo môn trong giang hồ e rằng sắp đại loạn rồi…”
Sư phụ thở dài nói, tràn đầy cảm giác bất lực.
Tôi vừa lái xe chạy về phía trước, vừa nói với sư phụ: “Sư phụ, hiện giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sư phụ nghe thấy tôi nói, ông đột nhiên mở mắt và trực tiếp nhìn về phía tôi nói: “Mặc dù chuyện này ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, chúng ta cứu không được nhiều người nhưng nhất định sẽ có người có thể làm được.”
“Ai?” Tôi hơi nghi ngờ.
Hai mắt sư phụ sáng ngời: “Cảnh sát.”
“Gì? Cảnh sát?” Tôi có vẻ hơi ngạc nhiên. Những người trừ tà như chúng tôi còn không kiểm soát được thì sao cảnh sát có thể?
"Đúng vậy, chính là cảnh sát. Tiểu Phàm, con gọi điện thoại báo cảnh sát ngay đi.” Sư phụ tiếp tục mở miệng nói.
“Sư phụ, chuyện này, báo cảnh sát có ổn không? Đó chính là yêu nhân của tà giáo. Cho dù là cảnh sát thì e rằng họ cũng không làm gì được đâu.” Tôi trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý của sư phụ.
Nhưng sư phụ lại khẽ mỉm cười: “Tiểu Phàm, con ngẫm kỹ lại đi. Mặc dù cảnh sát không đối phó được đám yêu nhân đó nhưng ít ra có thể gây ra một số rắc rối cho đám tà giáo đó. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian chúng ta rời đi này, chúng ta lại mặc kệ cái đám thần giáo chó má đó dùng người sống để luyện đan?”
Khi nghe sư phụ nói như vậy, tôi lập tức hiểu rõ ý tứ thâm sâu của sư phụ.
Mặc dù đối phương thật sự là yêu nhân tà giáo nhưng chúng tôi có thể đổi một loại lý do khác để thoái thác và nói đối phương là bọn buôn người để đầu cơ trục lợi.
Chỉ cần có thế lực của cảnh sát tham gia vào trong đó thì có thể gây nhiễu loạn kế hoạch luyện đan của đối phương.
Nói không chừng còn có thể cứu được hơn mười mấy người và gây vài sự nhiễu loạn nhất định cho Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Đương nhiên, trước mấy cái yêu pháp của đám yêu nhân tà giáo, muốn dựa vào cảnh sát để cứu mười mấy người kia thì khả năng này là cực kỳ bé nhỏ.
Bởi vì đối với người thường mà nói, Đạo giáo có rất nhiều “Thủ thuật che mắt” có thể đánh lừa thị giác của họ, thậm chí có thể dùng đạo thuật mê hoặc tâm trí.
Tuy nhiên tôi vẫn tấp vào lề rồi dừng xe, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Tôi cũng không do dự nói thẳng mục đích của mình và cũng tố cáo công ty Minh Hậu bị nghi ngờ có liên quan đến buôn người nên yêu cầu cảnh sát phát động lực lượng.
Sau khi nói xong, tôi lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, sư phụ mở miệng nói với tôi: “Phương pháp này không thể diệt trừ đám yêu nhân đó. Nếu đám yêu nhân này muốn thì tất nhiên có thể thông qua đủ loại thuật pháp mà tự mình thoát thân. Bởi vậy, về chuyện của Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn là chuyện của Đạo giáo chúng ta. Chúng ta phải truyền tin đến những môn phái lớn, nhờ những thế lực của Bạch Phái đi tới chỗ này của chúng ta để xử lý mọi chuyện.”
“Vâng. Sư phụ cứ yên tâm. Sáng mai con sẽ nói một tiếng với Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, để bọn họ truyền chuyện này về tông môn của mình.” Tôi nghiêm túc mở miệng nói.
Sư phụ nghe đến đây, khẽ gật đầu và thở dài nói: “Tiểu Phàm! Dạo này yêu đạo tà giáo liên tục xuất thế, Đạo giáo lại sắp nổi lên một trận gió tanh mưa máu rồi! Ngày sau con ra ngoài cũng nên cẩn thận.”
Sư phụ thở dài nhưng tôi lại có cảm giác nhiệt huyết đang sôi trào.
Nhưng không chờ tôi nói chuyện, sư phụ lại nói với tôi: “Tiểu Phàm, thế lực của tà giáo đó quá lớn, những người như chúng ta không thể trực tiếp nhúng tay vào. Tuy nhiên nếu chúng ta đã nhận xử lý chuyện của cô Chu, chúng ta nhất định phải quản tới cùng. Lát nữa chúng ta sẽ đi tới nhà của cô Chu mai phục, chờ Hoàng tiên sinh trở về thì chúng ta trực tiếp trói anh ta lại. Đến lúc đó, chúng ta vừa hỏi tường tận mọi chuyện vừa tìm phương pháp giải quyết…”
Về điểm này, tôi hoàn toàn tán đồng.
Tôi đã đồng ý với cô Chu là sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Tuy rằng sẽ liên lụy đến một thế lực tà giáo khổng lồ ở phía sau nhưng vấn đề của nhà cô Chu bằng mọi giá phải được làm rõ ràng.
Sau đó, tôi lại khởi động xe và lái xe chạy đến trước nhà của cô Chu và giám sát chặt chẽ.
Một khi Hoàng tiên sinh trở về, chúng tôi sẽ lập tức ra tay.
Xem thời gian, lúc này mới hơn mười giờ tối, tôi và sư phụ chỉ im lặng canh giữ. Thời gian càng lúc càng khuya, người qua đường ở bên ngoài cũng đang thưa thớt dần.
Khoảng 1 giờ sáng, xung quanh đã không còn ai.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng con phố cũ khiến nó trông thật yên tĩnh và quạnh quẽ.
Nhưng tôi và sư phụ lại mở to hai mắt nhìn, quan sát bốn phía rất kỹ.