Thấy cảnh này, sắc mặt tôi lập tức trở nên u ám, vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
Tôi nhìn khắp xung quanh và phát hiện bọn người vây quanh chúng tôi đều ở dưới trạng thái yêu hóa.
Tất cả đều giống Hoàng tiên sinh, nửa người nửa thú, không phải người cũng không yêu quái, đều là tín đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Chắc chắn là vì một nguyên nhân nào đó mà chúng lặng lẽ đi theo và sau đó vây quanh chúng tôi.
Hơn nữa, trước mắt xem ra thì Hoàng tiên sinh đã phát hiện ra bọn giáo chúng này từ sớm.
Nhưng anh ta không hề lộ ra cho đến khi chúng tôi hoàn toàn bị bao vây. Sau khi sư phụ lộ ra sát khí, lúc này Hoàng tiên sinh mới thay đổi trạng thái và biểu cảm trước đó và khiến giáo chúng xung quanh bị bại lộ.
“Sư phụ, xem ra chúng ta bị mai phục rồi!” Tôi lạnh lùng nói.
Sư phụ hừ một tiếng: “Tới đâu hay tới đó, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.”
Sư phụ vừa dứt lời, Hoàng tiên sinh ở bên kia đang rút lui, lúc này lại bỗng nhiên cười và mở miệng nói với chúng tôi: “Hai vị đạo trưởng, không nghĩ tới đúng không?”
Nói xong, Hoàng tiên sinh bỗng nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa màn hình cho chúng tôi xem.
Sau khi nhìn rõ màn hình, tôi đột nhiên nhướng mày và kêu lên một tiếng: “Đáng chết”.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong toan tính của Hoàng tiên sinh.
Không biết anh ta đã mở chia sẻ vị trí từ khi nào, trên đó có một đoạn tin nhắn: [Người đột nhập, mau cứu tôi.]
Chỉ với sáu chữ như vậy đã hấp dẫn rất nhiều giáo chúng của tà giáo.
Khi sư phụ thấy vậy, sắc mặt của ông cũng lập tức u ám: “Thì ra ngay từ đầu, anh đã sớm nhận ra chúng tôi?”
Khóe miệng Hoàng tiên sinh cong lên một nụ cười: “Nếu tôi không giả vờ như vậy, không giả bộ hôn mê thì làm sao tôi có thể sống đến bây giờ?”
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng điệu của Hoàng tiên sinh lại trở nên nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí có phần tự mãn.
Tôi bắt đầu thấy có hơi chán ghét: “Nói như vậy, thì ra ngay từ đầu anh đã tính kế với chúng tôi? Những lời mà anh nói đều là giả sao?”
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy giống như cảm xúc của mình bị đùa giỡn vậy.
Tôi và sư phụ vốn dĩ ngồi canh tên này, mục đích ban đầu chính là để giúp đỡ anh ta.
Thậm chí sư phụ còn nói sẽ nghĩ cách hóa giải cơ thể đang bị yêu hóa của anh ta và biến anh thành người trở lại, giúp anh ta thoát khỏi tà giáo này.
Ngoài ra, ban đầu, tôi và sư phụ không tính giết anh ta, thậm chí còn bị chuyện xưa của anh ta làm cho cảm động nên chúng tôi chuẩn bị cho anh ta một cơ hội nữa để làm người.
Nhưng ai biết được? Ngay từ ban đầu, lúc tên này nhìn thấy chúng tôi thì đã lừa gạt chúng tôi rồi.
Anh ta đã sớm nhận ra chúng tôi là những người đã đột nhập vào hôm nay nhưng lại làm bộ không biết.
Anh ta lợi dụng kỹ thuật diễn kịch của mình để lừa gạt chúng tôi và cũng giả vờ hôn mê. Cũng rất có khả năng là lúc ở trên xe, anh ta đã lặng lẽ gửi vị trí của chúng tôi và gọi đồng bọn tới.
Và ngay sau đó, anh ta ngậm miệng không nói gì nữa, một chữ cũng không đề cập tới.
E rằng cũng là vì kéo dài thời gian, câu giờ cho đám yêu nhân tà giáo đó đuổi tới đây.
Giờ ngẫm lại, chỉ cảm thấy tên này quả thật rất nham hiểm, lòng dạ rất sâu và cũng rất nhẫn nại.
Hoàng tiên sinh bị tra hỏi bỗng trở nên dữ tợn hơn vào lúc này: "Cậu còn nhớ những câu tôi nói lúc trước không? Đừng bao giờ phản bội giáo phái.”
“Từ khi bắt đầu gia nhập thần giáo, tôi chưa bao giờ có ý định muốn rời khỏi đây. Giết người thì có sao đâu? Chỉ cần tôi có thể sống sót, giết chết người khác thì sao? Tôi sống sót thì nhà của tôi cũng sẽ sống. Nếu tôi chết thì nhà của tôi sẽ không còn nữa, mấy người biết không?”
“Hơn nữa những gì tôi nói với mấy người đều là sự thật. Chỉ là xã hội này đã làm tổn thương tôi quá nhiều, chỉ có tin vào Nhật Nguyệt, làm việc vì thần giáo mới là là lựa chọn và lối thoát tốt nhất của tôi. Mấy người biết không?”
Câu cuối cùng, Hoàng tiên sinh giống như là đang nghiến răng nói ra. Quả nhiên tâm lý của tên này có hơi biến thái. Anh ta dựa vào sự sống chết của người khác để mà hy vọng mình được sống.
Tôi và sư phụ đã hiểu khi nghe thấy những lời này.
Tên này đã cam tâm tình nguyện sa đọa, tự mình trở thành một yêu đồ của tà giáo.
Tôi thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói với Hoàng tiên sinh ở trước mặt: “Nếu đây là lựa chọn của anh, vậy thì đừng trách tại sao chúng tôi không tha mạng cho anh!”
“Ha ha ha, mạng? Cậu có thể làm gì tôi đây? Mấy người vẫn nên lo cho chính mình trước đi!” Nói xong, Hoàng tiên sinh trực tiếp lùi về sau một bước.
Ngay sau khi anh ta vừa rút lui, mấy chục tên yêu đồ của tà giáo xung quanh bỗng nhiên rống lên một tiếng.
"Giết!”
“Cắn chết bọn họ!”
“Rút máu bọn họ…”
“…”
Vừa nói, những tên yêu đồ tà giáo đó đã lao về phía chúng tôi.
Những tên yêu đồ tà giáo đã bị yêu hóa này giống như dã thú vậy, phương thức tấn công cũng giống nhau, chủ yếu là dùng móng vuốt và răng nanh.