Có thể số phận có hơi nghiệt ngã, nhưng cũng không nên cho phép bản thân mình sa đọa, tham gia tà giáo rồi trở thành đồng lõa giúp kẻ ác, thậm chí giết người khác rồi tự kết liễu cuộc đời của người khác.
Làn như vậy, đối với người bị hại mà nói, chẳng phải là một loại tàn nhẫn sao?
Hoàng tiên sinh ho một lúc lâu rồi nói với chúng tôi: “Hai, hai vị đạo trưởng, tôi, tôi sắp chết. Tôi biết, tôi biết bản thân có thể là một người xấu. Nhưng, nhưng trước khi chết, các người có thể, có thể giúp tôi một chuyện được không?"
“Nói đi!” Tôi nhẹ nhàng trả lời.
"Đưa tôi đi, đưa tôi về nhà, tôi muốn, tôi muốn cùng nhà của tôi, gặp mặt lần cuối. Nếu có thể, tôi, tôi sẽ nói cho các người biết, một bí mật lớn của, của Nhật Nguyệt Thần Giáo. . . "
Vừa nói, anh ta lại bắt đầu ho khan, còn không ngừng ho ra máu.
Nghe vậy, tôi nhìn về phía sư phụ.
Sư phụ nhíu mày, do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thấy sư phụ gật đầu, tôi nói với anh ta: "Được! Tôi đưa anh về nhà."
Nói xong, tôi cúi xuống cõng Hoàng tiên sinh lên, nhanh chóng chạy về phía xe.
Nhưng lúc cõng Hoàng tiên sinh lên chuẩn bị đứng dậy rời đi, tôi lại quỷ dị phát hiện.
Thi thể của những giáo chúng tà giáo đã chết lúc này đang phân hủy một cách nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, trên bề mặt cơ thể bọn họ đã xuất hiện giòi bọ dày đặc.
“Sao lại phân hủy hết rồi?” Tôi ngạc nhiên.
Mới được bao lâu đâu chứ? Chỉ sợ không quá mười phút đi? Ngay cả khi bị ném vào hầm cầu thì tốc độ phân hủy cũng sẽ không nhanh như vậy.
Sư phụ cũng nhíu mày:“Không cần lo lắng nhiều như vậy, thi thể của những yêu nhân này không thể dùng lẽ thường mà lý giải được…”
Nghe sư phụ nói, tôi liếc nhìn thêm vài lần rồi cũng mặc kệ, phóng nhanh về hướng xe.
Sau khi lên xe, sư phụ đỡ Hoàng tiên sinh từ phía sau, còn Mộ Dung Ngôn ngồi ở phó lái.
Nhưng nhìn bộ dạng của Mộ Dung Ngôn, cô ấy rất tò mò về chiếc xe hơi nhỏ của tôi, nhìn trái nhìn phải, chắc hẳn cô ấy chưa từng ngồi qua ô tô bao giờ.
Nhà Hoàng tiên sinh cũng không xa lắm, không bao lâu sau chúng tôi đã lại đến cổng khu dân cư.
Sau đó tôi cõng Hoàng tiên sinh trên lưng và đi thẳng lên tầng năm.
Lúc này, cô Chu đã ngủ rồi, gõ một hồi lâu mới có người mở cửa.
Chỉ là khi vừa mở cửa ra, cô Chu đã nhìn thoáng qua Hoàng tiên sinh.
Vốn dĩ mới đầu còn buồn ngủ, cô ấy đột nhiên liền trở nên hăng hái: “Chồng, chồng ơi, sao anh lại như vậy…”
Trong khi nói, tôi đã đưa Hoàng tiên sinh vào nhà và đặt anh ta lên ghế sô pha.
Cô Chu bật khóc khi nhìn thấy Hoàng tiên sinh miệng bê bết máu, đang hấp hối.
Nhưng Hoàng tiên sinh lại lấy hết sức lực, tay run run mà vuốt ve mặt cô Chu: “Vợ à, kiếp này, kiếp này, anh không bên cạnh em được nữa rồi.”
Hoàng tiên sinh nói chuyện rất thương tâm, nhưng cô Chu lại rơi nước mắt, lắc đầu, nắm tay Hoàng tiên sinh: “Không, không, anh sao vậy, ban ngày, ban ngày không phải còn tốt lắm sao…”
"Lúc tan làm, tan làm không cẩn thận, bị, bị xe đâm trúng. May mà gặp được hai, hai vị đạo trưởng tốt bụng này." Hoàng tiên sinh trước khi chết đã nói dối, nhìn tôi và sư phụ một cái. Rõ ràng là anh ta không muốn cho cô Chu biết sự thật.
“Vậy, vậy em đưa anh đi bệnh viện.” Cô Chu vội vàng nói.
Nhưng Hoàng tiên sinh lắc đầu: “Không, không cần, anh, anh sắp chết rồi, anh chỉ muốn gặp em, nói anh yêu em rất nhiều, kiếp này có em và các con ở bên cạnh, anh rất vui, đáng tiếc, đáng tiếc anh sắp chết rồi."
"Không, anh sẽ không chết đâu. Không..." Cô Chu không ngừng phủ nhận.
Nhưng Hoàng tiên sinh lại chạm vào mặt cô Chu: “Gọi bọn trẻ ra đi, anh muốn gặp các con…”
Nói xong, Hoàng tiên sinh lại ho dữ dội.
Cô Chu nghe vậy vội vàng gật đầu, chạy vô đánh thức bọn trẻ.
Ngay khi cô Chu rời đi, Hoàng tiên sinh im lặng một chút, rồi nói với sư phụ và tôi: "Tôi đã hứa với các người, nói cho các người một bí mật."
Tôi và sư phụ không nói chuyện, chỉ nhìn Hoàng tiên sinh.
Hoàng tiên sinh do dự một lúc rồi nói tiếp: “Thần giáo, thần giáo của chúng tôi muốn, muốn biến tất cả mọi người trên thế giới, biến tất cả mọi người thành giống như tôi, nửa, nửa người nửa yêu.”
"Mặc dù tôi muốn sống, nên tự nguyện trở thành như thế này. Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn các con và vợ mình trở thành như vậy. Nếu có thể, có thể, xin hãy ngăn cản thần giáo của chúng tôi lại..."
Nghe đến đây, cả tôi và sư phụ đều há hốc mồm.
Mộ Dung Ngôn cau mày, tà giáo này cũng quá biến thái đi?
Muốn đem tất cả mọi người trên thế giới biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, suy nghĩ này thật quá đáng sợ, quá khủng bố.
Trong lúc còn đang chần chờ, cô Chu đã mang theo hai đứa nhỏ vào phòng khách.
Hai đứa nhỏ rất ngoan, cũng rất có tình cảm với Hoàng tiên sinh. Nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay đã bị yêu hóa của Hoàng tiên sinh thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Còn hỏi Hoàng tiên sinh sao tay lại thành ra thế này.