Hoàng tiên sinh cười một cách hiền từ, nói là mình đang đeo găng tay da, còn nói sẽ đi đến một nơi rất xa, muốn hai đứa nhỏ sau này phải nghe lời mẹ, không được bướng bỉnh, lớn lên phải trở thành một người tốt.
Hai đứa nhỏ bất quá chỉ mới hơn ba tuổi, bộ dáng như còn đang học lớp mẫu giáo.
Có khả năng bọn nhỏ còn không rõ lắm khái niệm về cái chết.
Lúc này còn tưởng là do cha mệt quá, còn chăm chú nghe cha nói.
Cô Chu đã sớm khóc không thành tiếng, thỉnh thoảng cùng Hoàng tiên sinh nói hai câu.
Cảnh tượng sinh ly tử biệt thế này khiến tôi rất áp lực.
Dù thế nào đi chăng nữa, cục diện hiện tại chủ yếu là do tôi và sư phụ gây ra.
Chính là, thân là những người trừ tà, chúng tôi không thể không làm như vậy.
Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn, là những người trừ tà, chúng tôi luôn bảo vệ công lý của mình.
Trảm yêu trừ ma, phòng ngừa anh ta tiếp tục trợ trụ vi ngược, từ điểm này mà nói, chúng tôi không hề làm sai.
Nhưng về mặt khác, những gì chúng tôi làm đã gián tiếp phá nát một gia đình.
Cô Chu mất chồng, đám nhỏ mất cha. Ít nhất, bọn họ vô tội.
Cho nên trong lòng tôi rất mâu thuẫn, thậm chí vô cùng rối rắm.
Mà mạnh sống của Hoàng tiên sinh cũng đã chấm dứt sau một cơn ho dữ dội.
Nắm lấy tay vợ con, anh ta không cam lòng mà rời khỏi thế gian này.
Cô Chu gào khóc, không ngừng hỏi tôi và sư phụ tại sao.
Chúng tôi liền y theo lời Hoàng tiên sinh nói, giải thích đầu đuôi sự việc.
Nói trên đường về xảy ra tai nạn xe cộ, Hoàng tiên sinh liền bị như vậy, sau đó tài xế cũng bỏ trốn.
Nhưng cô Chu nói muốn gọi cảnh sát, phải bắt được hung thủ.
Kết quả chưa kịp dứt lời, cô ấy phát hiện thi thể của chồng mình đã bắt đầu phân hủy từ trong ra ngoài, mọc ra đầy giòi bọ…
**************
Thi thể đột nhiên xuất hiện giòi bọ, cảnh tượng này thật quỷ dị.
Cô Chu cũng bị dọa cho hoảng sợ, lúc đầu còn đem mấy con giồi đó vứt ra ngoài.
Kết quả phát hiện càng vứt càng nhiều, sau một khoảng thời gian, trên cơ thể của Hoàng tiên sinh đều là giòi bọ.
Cảnh tượng này khiến cô Chu sợ hãi, chúng tôi cũng kéo cô Chu sang một bên để không bị những con giòi ăn thịt người này dính đến.
Cùng lúc đó, cô Chu hỏi chúng tôi chuyện gì đang xảy ra.
Mà chúng tôi cũng lựa chọn một số chuyện của Hoàng tiên sinh để nói với cô Chu.
Còn việc chồng cô ấy lúc còn sống có một khối u, vì bọn họ mà sẵn sàng gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo để trở thành yêu nhân, trợ trụ vi ngược thì chúng tôi không hề đề cập đến.
Chỉ đơn giản nói do Hoàng tiên sinh bị yêu quái ám nên trở thành nửa người nửa yêu.
Bây giờ yêu quái đã bị chúng tôi tiêu diệt, chỉ là không may trong lúc đó lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Bởi vì cơ thể nửa người nửa yêu của Hoàng tiên sinh không thể thay đổi được nữa, cùng với các tình huống không xác định khác, sau khi chết giòi bọ sẽ phát triển nhanh hơn, sau đó sẽ ăn luôn máu thịt.
Vấn đề này cho dù gọi cảnh sát cũng không giúp được gì.
Chờ cảnh sát đến, nơi đây sẽ chỉ còn dư lại một đống bột xương, ngoài ra không còn gì cả.
Như vậy chỉ rước thêm phiền phức vào mình mà thôi.
Cô Chu nghe vậy, nhìn thi thể chồng người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí giòi bọ còn bò đầy trên cơ thể, chỉ biết ôm lấy hai đứa con mà yên lặng khóc, vẻ mặt đầy bất lực.
Tôi và sư phụ không rời đi mà ở lại phụ giúp cô Chu xử lý việc tang lễ.
Đồng thời để Mộ Dung Ngôn xem thử có cách nào giải quyết chuyện bà cụ mọc đuôi chuột không.
Bà cụ đang trong giai đoạn hóa quỷ, rất thích ngủ, động tĩnh bên ngoài lớn như vậy cũng không làm cho bà cụ thức giấc.
Hơn nữa ngoại trừ cái đuôi ra, bây giờ trên mặt bà cụ đã mọc lông chi chít.
Mộ Dung Ngôn liếc nhìn vài lần, đưa tay sờ sờ, khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ cảm giác được trong cơ thể bà cụ có một cỗ yêu lực đang lớn mạnh, muốn thay đổi hay tiêu trừ có lẽ sẽ rất khó.”
Mộ Dung Ngôn bực bội mở miệng, sư phụ và tôi không khỏi cau mày, không biết phải làm gì tiếp theo.
Kết quả là vào lúc này, bà cụ đột nhiên mở mắt ra, trong miệng "A" một tiếng, trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.
Hành động đột ngột này khiến chúng tôi giật mình.
Cô Chu bên cạnh thấy vậy, bật thốt lên: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể ngồi dậy rồi sao?”
Kết quả còn chưa đợi cô Chu kịp vui mừng, thân thể bà cụ bắt đầu điên cuồng run rẩy, từ trong miệng phát ra âm thanh khó chịu "A a a", một lần nữa ngã xuống giường, đồng thời giẫy giụa.
"Tiểu, Tiểu Chu, mẹ, mẹ khó chịu quá..."
"Tiểu Chu, Tiểu Chu, cứu mẹ..."
Khi nói, da mặt của bà cụ càng điên cuồng mà mọc lên những sợi lông màu xám.
Những sợi lông đó mọc rất nhanh, không chỉ vậy, khuôn mặt của bà cụ lúc này cũng biến dạng, giống như một con chuột, tay chân nhanh chóng biến thành những móng vuốt sắc nhọn.
Khi thấy vậy, cô Chu vô cùng sợ hãi, không dám lại gần.
Mà chúng tôi cũng vô cùng bất lực.
"Chuyện gì vậy? Tại sao tốc độ hóa yêu của bà cụ lại nhanh như thế?" Tôi nghi ngờ hỏi.