Thi Muội (Dịch Full)

Chương 857

Chương 857 Chương 857

Ví dụ như nếu tôi có tuổi thọ là sáu mươi năm, cho dù tôi không đến gần minh phối của mình, từ đầu đến cuối đều giữ một khoảng cách nhất định với Mộ Dung Ngôn, tuyệt đối không phát sinh tình huống tiếp xúc da thịt.

Tôi cũng có thể chỉ sống đến bốn mươi tuổi, thậm chí có thể sẽ ít hơn.

Trước đây khi tôi bị quỷ nước đòi mạng, sư phụ cũng không còn lựa chọn nào khác. Vạn bất đắc dĩ mới lấy ra hạ sách để bảo vệ tính mạng cho tôi.

Bởi vì Mộ Dung Ngôn bị thương rất nặng, thậm chí là có khả năng bị hồn bay phách tán.

Trong cơ duyên xảo hợp, cô ấy cũng thuận thế mà kết duyên âm với tôi.

Bởi vì đặc tính của Quỷ thuật Âm hôn, cho nên Mộ Dung Ngôn không chỉ có thể giữ được tính mạng của mình mà thậm chí còn có thể lợi dụng Quỷ thuật Âm hôn, mượn dùng mệnh nguyên của tôi để tự chữa lành vết thương cho mình.

Mặc dù Quỷ thuật Âm hôn dễ kết, nhưng muốn giải thì chỉ sợ là không dễ dàng như vậy, ít nhất là sư phụ của tôi không có cách nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi rơi vào một loại rối rắm.

Trong đầu tôi không khỏi xuất hiện những thứ mà mình không muốn nghĩ đến, nhưng nhất định cần phải tự mình đối mặt.

Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà đột nhiên nhìn thấy tôi rơi vào trầm tư như vậy, ngay cả sắc mặt cũng trở nên âm trầm, không khỏi thay đổi biểu cảm.

Mạc bà bà vẫn luôn không trả lời, lúc này mới mở miệng: “Cô gia không cần lo lắng, trên đời này không có bất cứ bí thuật nào là không thể hóa giải, mặc dù Quỷ thuật Âm Hôn này là một loại quỷ thuật cấm kỵ nhưng không phải là không có cách phá giải.”

"Hơn nữa, cô gia tuổi trẻ lại cường tráng, tuổi thọ còn ba mươi đến năm mươi năm nữa, cho nên thời gian để chúng ta tìm cách phá giải là rất dài."

Mạc bà bà đột nhiên lên tiếng, còn tưởng rằng tôi lo lắng về chuyện Âm hôn sẽ khiến tôi bị mất tuổi thọ, sau đó sẽ không còn mạng.

Nhưng đây không phải là chuyện mà tôi nghĩ tới, thực ra thì thứ mà tôi nghĩ nhiều hơn chính về việc duy trì mối quan hệ này với Mộ Dung Ngôn và không muốn đánh mất mối quan hệ này giữa chúng tôi.

Bởi vì tôi phát hiện ra, tôi đã thích Mộ Dung Ngôn mất rồi.

Có đôi khi không tự chủ được mà sẽ nghĩ đến cô ấy, mặc dù cô ấy rất hung dữ, rất bạo chúa ...

Tôi hít sâu một hơi, lập tức hướng về phía Mạc bà bà mà cười một tiếng: "Mạc bà bà, tôi không có lo lắng, nếu không phải nhờ có Thi Muội, tôi đã chết ở trong tay của con quỷ nước vào một năm trước rồi."

"Tôi có thể sống đến ngày hôm nay, cũng là có lời rồi. Coi như cuối cùng không có cách giải, sau đó chết ở dưới quỷ thuật này rồi hồn bay phách tán, tôi cũng không sợ."

Tôi nói rất tự nhiên, mà đây cũng là lời thật lòng của tôi.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại trừng mắt nhìn tôi: “Nói nhảm cái gì vậy, anh muốn chết, nhưng tôi lại không muốn! Ở một mức độ nào đó giữa hai người chúng ta, tôi và anh là cùng chung một mạng, một bên chết, bên kia cũng sẽ phải chịu sự đả kích mang tính huỷ diệt như vậy...”

"Nói một cách tương đối, mặc dù tôi sẽ chịu sự đả kích nhỏ hơn một chút, nhưng nếu anh mà chết ở trong Quỷ Thuật Âm Hôn này, đòn trọng thương mà tôi phải nhận cũng là trí mạng. Cho nên quỷ thuật này nhất định phải được giải trừ, đối với hai người chúng ta cũng có chỗ tốt ... "

Mộ Dung Ngôn nói ra từng chữ một, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự quan tâm ở trong mắt của cô ấy rõ ràng là dành cho tôi...

***************

Sau khi nghe những lời nói của Mộ Dung Ngôn, tôi gật đầu với cô ấy.

Mặc dù tôi muốn duy trì trạng thái này, nhưng điều đó không có nghĩa tôi là một kẻ ngốc không biết gì.

Nếu có thể, nếu Quỷ thuật Âm hôn thật sự có thể giải trừ, đối với Mộ Dung Ngôn và tôi mà nói thì đây cũng là chuyện tốt.

Tôi nặng nề gật đầu với Mộ Dung Ngôn, đồng thời cũng nở một nụ cười nhẹ.

Mà lúc này, cô hầu gái bằng giấy trắng rời đi trước đó đã quay lại với một chiếc hộp.

"Tiểu thư, đồ vật đang ở đây!" Cô hầu gái bằng giấy trắng cung kính nói, thậm chí còn quỳ trên mặt đất.

Mộ Dung Ngôn thấy đồ được mang tới thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó là quay mặt về phía tôi rồi nói: "Lại đây, đồ cặn bã, lại đây xem tôi sẽ đưa cho anh thứ gì!"

Bộ dạng thần bí này của Mộ Dung Ngôn khiến cho sự tò mò của tôi cũng được khơi dậy.

"A? Thần bí như vậy sao!"

Mộ Dung Ngôn nở một nụ cười xinh đẹp, không nói chuyện mà trực tiếp đi tới bên cạnh cô hầu gái kia.

Tôi đi theo phía sau lưng của cô ấy, cũng đi tới chỗ đó.

Mạc bà bà vẫn luôn là bộ dạng như vậy, đứng ở một bên, chỉ mỉm cười híp mắt, cũng không nói chuyện.

Mộ Dung Ngôn vươn tay cầm lấy cái hộp đó, nói với cô hầu gái kia: “Truyền lệnh xuống, mỗi một cương vị đều phải canh gác nghiêm ngặt, đặc biệt là khu nuôi trồng Âm Thảo. Một khi có gió thổi cỏ lay, nhất định phải bẩm báo.”

“Vâng, thưa tiểu thư!” Cô hầu gái bằng giấy trắng mở miệng đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment