Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: "Đi xuống đi!"
Cô hầu gái bằng giấy trắng lập tức nhận lệnh rời đi, Mộ Dung Ngôn cầm lấy chiếc hộp và nói với tôi: “Tên cặn bã chết dẫm này, những thứ ở bên trong đều là thứ tôi dùng khi còn sống, cũng là thứ duy nhất còn giữ lại. Tôi muốn đưa nó cho anh, cũng muốn anh lưu giữ và sử dụng nó."
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng này của Mộ Dung Ngôn, tôi không khỏi trở nên nghiêm túc.
Đây là thứ duy nhất còn được giữ lại của Mộ Dung Ngôn, hiện tại cô ấy lại muốn giao nó cho tôi.
Điều này, phần tình nghĩa này rất là lớn.
Tôi lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Cái này, cái này có chút không tốt đâu! Cái này, dù sao đây cũng là thứ duy nhất còn sót lại khi cô còn sống mà!"
Mộ Dung Ngôn nhìn về phía cái hộp gỗ, cười nói: "Đúng là như vậy. Nhưng hiện tại tôi cũng không dùng được, Thi Môn cũng không còn. Vật này không chỉ là vật duy nhất mà tôi dùng khi còn sống, mà còn là bằng chứng cho thấy Thi Môn của chúng tôi đã từng tồn tại!"
Lúc nghe được hai chữ “Thi Môn”, trong lòng tôi không khỏi trở nên có chút lo lắng.
Trước đó, Dương Tuyết đã từng nói với tôi, tên ban đầu của Thi Môn là Âm Thi Môn.
Đệ tử trong môn phái đó đều là những kẻ không phải người cũng không phải thi, không âm không dương, hơn nữa còn là những người thích dùng người sống làm thành lô đỉnh để tu luyện.
Đạo pháp càng cao thì lô đỉnh càng nhiều.
Về sau thì nó đã bị rất nhiều môn phái trong thiên hạ tiêu diệt.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó nói với Mộ Dung Ngôn: "Âm Thi Môn?"
Mộ Dung Ngôn đột nhiên nghe tôi nói ra ba chữ này, trên khuôn mặt của cô ấy không khỏi lộ ra chút sững sờ, liếc mắt mà nhìn về phía tôi thật sâu.
Cô ấy lại nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, Âm Thi Môn và Thi Môn đều là danh xưng của môn phái chúng tôi, nhưng sau khi truyền đến tay của tôi, coi như là đã triệt để mất đi truyền thừa..."
Nói tới đây, Mộ Dung Ngôn tựa hồ có chút mất mát, tựa hồ nhớ tới rất nhiều chuyện không vui trong quá khứ.
Tôi không có hỏi tới, bởi vì trong mắt của tôi, Mộ Dung Ngôn không phải là loại yêu nhân thích lấy tính mạng của người khác làm thành lô đỉnh để tu luyện.
Sau khi cô ấy chết đi thì cũng không giống như vậy, khi còn sống càng không thể là loại yêu nhân mà Dương Tuyết đã nói.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Ngôn.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại do dự một chút, sau đó nói tiếp: "Năm xưa, Thi môn của chúng tôi từng tung hoành trong chính đạo ở dương gian, nhưng ba trăm năm trước bởi vì chính thống phân tranh, cho nên mới dẫn tới môn phái xuống dốc.”
"Trước khi đi vào tà đạo, có một vị lão tổ vì cầu trường sinh mà đã không từ thủ đoạn, tu luyện mọi loại công pháp, cho dù có phải dùng cả người sống cũng không tiếc.”
"Bắt đầu từ lúc đó, Thi Môn của tôi đã được xác định là một tà giáo thích dùng người sống và xem đó như lô đỉnh để tu luyện. Mà cũng kể từ đó đã đưa tới họa sát thân, trải qua mấy trăm năm mưa gió, tông môn của tôi cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, thẳng cho đến khi nó được truyền tới tay của tôi và Chu Vận. Cả hai người chúng tôi vốn định chấn hưng tông môn, vì Thi Môn của chúng tôi mà cải chính lại danh xưng. Tuy nhiên..."
Nói đến đây, Mộ Dung Ngôn lại thở dài giống như người sống, lộ ra vẻ mặt bất lực.
"Nhưng mà, tôi và Chu Vận lần lượt chết đi, hồn phách bị Mắt Quỷ bắt lấy, sau đó bị cướp đoạt hồn cách, trở thành những chiến khôi ở trong tay của bọn chúng hơn trăm năm qua..."
Nghe đến đó, trong lòng tôi không khỏi có chút chấn động.
Âm Thi Môn vốn được coi là một tà giáo, không ngờ lại có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Chẳng trách lúc trước Mộ Dung Ngôn bảo tôi gọi cô ấy là Thi Muội, hoá ra là ở phía sau cái chữ “Thi” này, cô ấy còn phải gánh vác trọng trách chấn hưng tông môn.
Nếu là trước đây, Mộ Dung Ngôn sẽ không bao giờ nói với tôi những chuyện này, nhưng hiện tại Mộ Dung Ngôn đã kể cho tôi nghe về chuyện xưa của cô ấy.
Tôi tin cô ấy, tôi nghĩ những gì Mộ Dung Ngôn nói là sự thật.
Vẻ mặt của tôi cũng rất ngưng trọng, lúc này lại nhìn về phía cái hộp gỗ, hỏi: "Vậy thứ ở bên trong chiếc hộp này là cái gì?"
Mộ Dung Ngôn nhìn chiếc hộp và đưa tay mở khóa.
"Là bảo vật truyền thừa của tông môn chúng tôi, Linh Đao..."
Ngay khi Mộ Dung Ngôn nói ra hai chữ "Linh Đao", Mộ Dung Ngôn đã mở chiếc hộp này ra.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, đồng tử của tôi cũng theo đó mà phóng đại.
Ngay sau đó, tôi phát hiện ra thứ ở bên trong chiếc hộp này là một con dao găm nhỏ.
Con dao găm dài không quá lòng bàn tay, hơi nhỏ và có một cái vỏ kiếm bao bọc ở bên ngoài.
Vỏ kiếm cũng không tinh xảo, có chút cổ xưa, nói thẳng ra là có chút xấu.
Nhưng ở trong mắt của Mộ Dung Ngôn, nó lại giống như một món bảo vật.
Mộ Dung Ngôn chậm rãi lấy ra con dao găm ra: “Tên chết dẫm kia, đây là Linh Đao, ở trong tông môn của chúng tôi thì nó đã được truyền thừa lại mấy ngàn năm, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, chém sắt như bùn, hơn nữa nó còn có một năng lực đặc biệt…”