“Năng lực đặc biệt?” Tôi kinh ngạc hỏi, đồng thời cũng nhìn về phía Mộ Dung Ngôn đang rút con dao găm ra từng chút một.
Mộ Dung Ngôn không có trả lời, chỉ rút con dao găm này ra từng chút một.
Tôi trừng lớn hai mắt, thứ này có thể chém sắt như chém bùn, vậy nó khẳng định là bảo đao.
Bề ngoài trông có vẻ đơn giản, nhưng e rằng bên trong thanh kiếm này có thể tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khắp nơi, sát khí kinh người.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng khoảnh khắc Mộ Dung Ngôn run rẩy rút con dao găm ra, tôi mẹ nó đã trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên thân kiếm của con dao găm kia, toàn thân nó đã lộ ra một màu xám xịt, rỉ sét loang lổ, còn một bộ trông như sắp gãy.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, mẹ nó ánh sáng lạnh lẽo bắn ra khắp nơi đâu, sát khí kinh người kia đâu?
Tại sao, tại sao trông nó giống như một thanh sắt vụn đồng nát vậy? Mộ Dung Ngôn sẽ không nhặt đại một con dao găm mục nát nào đó để lừa tôi, đúng không?
Tôi lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Đây, đây là bảo bối cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn sao?”
Thấy tôi như vậy, khóe miệng của Mộ Dung Ngôn lộ ra một cười khinh thường, giơ dao găm lên, phất tay một cái, hướng về phía bàn đá bên cạnh mà vung tới.
Ngay sau đó, một cảnh chấn động lòng người đã xuất hiện.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng giòn vang, trên bàn đá nứt ra một khe hở ngay tại chỗ, một khe hở giống như một đạo dao găm.
Nhưng con dao găm ở trong tay của Mộ Dung Ngôn vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là cái bộ dáng rách nát đó.
Vừa nhìn đến đây, trong lòng tôi đã chấn kinh không thôi.
Độ dày của bàn đá kia ít nhất cũng phải đến mười lăm centimet, bàn đá dày như vậy, đừng nói là chém đứt, cho dù chém mà lưỡi dao không bị cuốn đi thì cũng đã là một con dao tốt rồi.
Nhưng con dao găm này, chẳng những có thể dùng một dao đã đánh xuyên qua nó, mà ngay cả bản thân nó cũng không có chút tổn thương nào.
Bảo bối, thứ này quả nhiên là bảo bối.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, Mộ Dung Ngôn vẫn giữ nguyên nụ cười đó: “Đây không phải là chỗ lợi hại nhất của Linh Đao, chỗ lợi hại của nó chính là có thể hấp thụ linh khí…”
***************
Thành thật mà nói, tôi đã thực sự bị sốc đến tận óc rồi.
Một con dao găm trông có vẻ rỉ sét như vậy, vậy mà chỉ bằng một chiêu đã có thể đâm xuyên qua một chiếc bàn đá dày khoảng 15 centimet, điều này cho thấy trình độ sắc bén của nó tới đâu.
Hơn nữa, bản thân nó còn không bị bất kỳ tổn hại nào, điều đó có nghĩa là chất lượng của con dao này không thuộc loại bình thường.
Nhưng Mộ Dung Ngôn còn nói, đây cũng không phải là chỗ lợi hại nhất của con dao găm, mà chỗ lợi hại nhất chính là ở chỗ “hấp thụ linh khí” gì đó.
Nghe đến chỗ này, tôi có chút khó hiểu: "hấp thụ linh khí?"
Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: "Con dao găm này có thể hấp thụ bất kỳ loại linh lực nào, âm sát quỷ khí, thậm chí là cả yêu khí…”
Mẹ kiếp! Một thanh dao găm có thể hấp thụ linh lực của trời đất, mẹ nó đừng nói con dao găm này thành tinh rồi đấy nhé?
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ con dao găm này đã thành tinh rồi sao?" Tôi cảm thấy có chút kinh ngạc, ngoại trừ lời giải thích này ra, tôi thật sự không có cách nào có thể giải thích được, tại sao vật này lại có thể hấp thụ linh lực.
Mộ Dung Ngôn lắc đầu: "Cũng không phải như vậy, Linh Đao là một thanh vũ khí, về phần tại sao nó có thể hấp thụ linh khí, tôi cũng không biết. Nhưng ngoại trừ nó có thể hấp thụ linh khí, chỗ lợi hại nhất của Linh Đao chính là sau khi nó hấp thụ linh khí, một phần nhỏ của nó sẽ được chuyển hóa thành linh lực thuần túy, thông qua chuôi kiếm mà tiếp tế cho người sử dụng!"
Mộ Dung Ngôn nghiêm túc và nói ra những điều này từng chút một.
Nhưng khi tôi nghe đến câu cuối cùng thì giống như lạc vào trong sương mù vậy.
Cái này, cái đặc tính này? Mẹ nó, đây không phải là loại "Huyết kiếm", và vương trượng của ma cà rồng sao?
Nếu thật đúng như lời Mộ Dung Ngôn đã nói, thì vật này cũng quá biến thái rồi.
Linh lực cũng chính là một loại xưng hô mà những người tu luyện như chúng tôi gọi "khí" ở trong trời đất này.
Nói trắng ra thì những người như chúng tôi chính là đang tu luyện những loại khí này.
Thông qua việc sử dụng khí, có thể đạt được sức mạnh vượt xa cơ bắp.
Mà cái khí này chính là thông qua việc thổ nạp, sau đó vận chuyển nó ở trong kinh mạch, cuối cùng là lưu trữ ở trong đan điền.
Đợi đến khi chúng tôi sử dụng đạo pháp hoặc là lúc chiến đấu thì sẽ mở đạo hạnh ra rồi sử dụng các khí này để chiến đấu.
Đan điền của mỗi người đều có kích thước hạn chế, mỗi một giai vị khác nhau, khí được lưu trữ cũng khác nhau.
Điều này cũng giống như một quá trình tiêu hao, đợi đến khi dùng hết rồi thì phải dừng lại và bổ sung.
Nhưng nếu như Linh Đao này đúng như lời Mộ Dung Ngôn nói, vậy đúng là đỉnh của chóp rồi.
Chỉ cần sử dụng con dao găm này là có thể vừa chiến đấu vừa bổ sung linh lực, cũng chính là Khí của bản thân.