Lúc đầu, vấn đề này còn chưa lớn lắm, cùng lắm cũng chỉ ho nhẹ hai tiếng, cho nên tôi cũng không để ý đến nó lắm.
Nhưng càng về sau, cơn ho càng nặng và thường xuyên hơn.
Khoảng nửa đêm, cũng chính là lúc đồng hồ điểm đến mười một giờ tối, vấn đề lớn đã xuất hiện.
Tôi không chỉ ho khan, mà cũng tại thời điểm này, cơ thể của tôi đã bắt đầu xuất hiện một số dị biến.
Rõ ràng nhất là trên móng tay của tôi, không biết vì lý do nào đó, nó lại bắt đầu phát triển với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được...
********************
"Khụ khụ khụ..."
Bởi vì cơn ho khan kịch liệt này khiến đầu óc của tôi hiện giờ có chút quay cuồng, cơ thể cũng có chút không được thoải mái.
Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy lo lắng.
Lúc đầu không có gì, dù sao đây cũng là triệu chứng cảm lạnh thông thường, ho khan vài tiếng là khỏi.
Nhưng thời gian trôi qua, triệu chứng ho khan của tôi chẳng những không giảm mà còn ngày càng tăng lên.
Đặc biệt là vào thời điểm này, cũng chính là lúc vào đến giờ Tý.
Các triệu chứng không những không thuyên giảm mà còn do ho khan quá nhiều khiến tôi cảm thấy có chút tức ngực và khó thở, toàn thân vẫn truyền đến từng cơn đau như kim châm.
Mộ Dung Ngôn thấy tình trạng của tôi có chút không ổn, cái này rõ ràng không phải là cảm lạnh thông thường.
Lúc này, cô ấy vừa vỗ vào lưng tôi vài cái vừa nói: "Tên cặn bã chết dẫm kia, anh, anh làm sao vậy? Làm sao ho khan nhiều như vậy?"
“Khụ, khụ, tôi, tôi, tôi cũng không biết, khụ khụ…” Tôi ho khan nhiều đến độ nói không nên lời.
Hơn nữa, khuôn mặt của tôi phồng đến sưng đỏ, đôi mắt đã bắt đầu bị sung huyết, các tĩnh mạch trên khắp cơ thể tôi cũng nổi lên.
Mà chuyện càng quỷ dị và quan trọng hơn chính là… Tôi cũng dần phát hiện ra các đầu ngón tay của mình hình như rất ngứa và đau râm ran.
Bởi vì xuất hiện loại cảm giác đặc biệt này, cho nên tôi đã giơ tay lên theo bản năng.
Nhưng khoảnh khắc mà tôi giơ tay lên thì lại kinh ngạc mà phát hiện.
Ngón tay của tôi đã càng ngày càng mọc dài ra, hơn nữa khi nhìn bằng mắt thường, bọn chúng còn dài ra hai bên, sau đó là trở nên cong quẹo giống móng mèo.
Lúc tôi nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, đồng tử của tôi đột nhiên giãn ra, lập tức lộ ra gương mặt kinh hoàng.
Sau đó là kêu “A” một tiếng: "Đây, cái này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Khụ khụ...
Toàn thân tôi lộ ra sự sợ hãi, trên khuôn mặt là vẻ cực kỳ bất an.
Sau khi Mạc bà bà và Mộ Dung Ngôn đứng ở gần đó nhìn thấy một màn này, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khó tin.
Tôi cũng không phải là yêu quái, cũng chưa từng tu luyện bất cứ yêu pháp nào.
Nhưng tại sao móng tay của tôi ngay tại lúc này lại đột nhiên dài ra như vậy?
Không chỉ có như vậy, ngay cả cơ thể tôi cũng tỏa ra một luồng hơi thở kỳ lạ mờ nhạt.
Hơi thở đó giống như của đám giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, cũng là hơi thở của yêu khí.
"Tên cặn bã, anh, anh, anh, tay của anh đang yêu hoá..." Mộ Dung Ngôn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó mở miệng nói theo bản năng.
"Sao lại thế này? Tôi đây là, tôi bị làm sao vậy?" Mới nói được đến chỗ này, bởi vì ho khan kịch liệt, kết quả là “Phụt” một tiếng, vậy mà lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Tên cặn bã chết dẫm kia!” Mộ Dung Ngôn kinh hãi.
Mạc bà bà cũng hét lên: "Cô gia!"
Mặc dù tôi không quan tâm đến cơn ho mãnh liệt khiến tôi nôn ra máu, nhưng tôi lại tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu sao tay mình lại thành ra thế này.
Cho dù trong lòng tôi hoảng sợ đến cực độ, nhưng trong tiềm thức của mình, tôi vẫn nghĩ đến đám giáo chúng không phải người cũng không phải yêu của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Sau đó lại nhìn những chiếc móng thật dài của mình, lúc này chúng đã dài đến năm centimet, trông giống như một con dao rựa, nhìn qua còn rất sắc bén.
Tôi không tiếp nhận được, sợ hãi mà lấy chiếc hộp gỗ đựng Linh Đao kia, tôi định lấy Linh Đao ra mà chặt bỏ mấy cái móng vuốt này của chính mình.
Nhưng còn không đợi tôi mở chiếc hộp kia ra, Mộ Dung Ngôn đã ngăn tôi lại: "Tên cặn bã chết dẫm kia, cho dù anh có làm vậy cũng vô dụng thôi. Anh nghe tôi nói, hiện giờ anh mau khoanh chân thổ nạp, tự mình khống chế chân nguyên, áp chế yêu khí đang xao động và nỗi bất an ở trong cơ thể của mình đã."
Mặc dù lúc này tôi đang cảm thấy rất bất an, nhưng tôi vẫn nghe rõ những lời nói của Mộ Dung Ngôn.
Tôi không biết mình bị làm sao, tại sao bản thân lại đột nhiên trở nên như thế này, nhưng tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, hơn nữa tôi cũng không muốn biến thành bộ dáng không người không yêu kia.
Tôi chịu đựng cơn ho kịch liệt, nhanh chóng khoanh chân ngay tại chỗ.
Đồng thời, hai tay hợp ấn, bắt đầu vận chuyển đạo khí.
Kết quả vừa vận chuyển đạo khí, tôi còn cảm nhận được ở bên trong cơ thể mình lại có thêm một luồng khí khác.
Không biết luồng khí kia xuất hiện từ lúc nào, tôi chỉ biết lúc này nó đang di chuyển khắp người tôi, dường như muốn cắn nuốt chân nguyên đạo khí ở trong cơ thể của tôi, tựa hồ muốn chiếm lấy thân thể của tôi.