Tôi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào gã, hung hăng rút con dao găm ra, máu tươi lập tức tràn ra, nhuộm đỏ cả y phục của tôi.
Về phần tên yêu đạo đầu rắn phách lối cuồng ngạo kia, thân thể của gã chỉ run rẩy vài cái, miệng phun ra mấy ngụm máu rồi tắt thở.
Lúc này, gã trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt.
Dường như gã chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ chết trong tay của một tên đạo sĩ thuộc Bạch phái chỉ có tu vi Đạo sĩ đỉnh phong như tôi, lại còn mất mạng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.
Về phía chúng tôi, mỗi người đều xem đến trợn tròn mắt.
Đặc biệt là Tống Sơn Hà, anh ta vừa giao đấu với đối phương có một chưởng, cũng biết đối phương có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng hiện tại lại bị tôi giết chết, cho nên trên gương mặt của anh ta tràn đầy kinh ngạc và không thể tin được.
Chỉ dựa vào một con dao găm rỉ sét loang lổ đó, trực tiếp đâm chết cường giả có cảnh giới cấp Đạo Quân như vậy, sao có thể?
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cũng giống như vậy, bọn họ đều có chút không tin.
Bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, cả một cấp độ.
Hơn nữa, cấp Đạo sư và cấp Đạo Quân chính là một sự chênh lệch đến lệch cả trời, sự chênh lệch giữa Đạo sư đỉnh phong và Đạo Quân còn đạt đến kinh người.
Nhưng bây giờ, một Đạo sĩ đỉnh phong giết một cường giả cấp Đạo Quân, có nói ra cũng chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cho dù bọn họ không tin cũng phải tin.
Bởi vì đây là sự thật, tôi, thân là một Đạo sĩ đỉnh phong đã thực sự giết một cường giả cấp Đạo Quân.
Mà trận chiến qua lại giữa chúng tôi không khác gì điện quang hỏa thạch*, nó chỉ kéo dài có năm giây.
( Điện quang hỏa thạch: ví sự việc nhanh như tia chớp )
Nếu đổi thành bất cứ ai, người đó cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được, giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Nguyên một đám đều trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời khiến cho tràng diện này giống như rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Ngay cả ở phía bên kia cũng đều trợn tròn mắt.
Bên mình mạnh như vậy, nhưng chỉ trong mấy giây là đã bị một đạo sĩ có tu vi Đạo sĩ đỉnh phong đâm chết, mẹ nó đùa nhau à?
Nhưng chỉ có tôi mới biết, may mắn này phải lớn đến mức nào mới khiến bản thân mình giành được chiến thắng này.
Nếu không phải cái tên yêu đạo đầu rắn kia giả bộ hung hãn ở trước mặt tôi, muốn dùng tay không bắt lấy dao sắc, còn muốn dùng tay không vũ nhục tôi, sau đó là muốn một tay đánh bại tôi thì tôi thật sự sẽ không có khả năng giết được gã.
Nếu tên này dùng toàn lực ngay từ đầu, thận trọng từng bước, coi trọng Linh Đao trong tay của tôi thì gã đã có thể trực tiếp hạ sát thủ với tôi.
Cho dù Linh Đao có thể tăng công lực của tôi lên nhưng cũng không có khả năng giết chết được đối phương, nhiều nhất cũng chỉ có thể chào hỏi với đối phương trong chốc lát mà thôi, thực sự cũng chỉ có thể chào hỏi mà thôi.
Nếu như vậy thì muốn đánh bại đối phương đã khó chứ đừng nói là giết chết đối phương.
Nhưng cuối cùng lại xuất hiện kết quả này, cho dù là chính tôi, có cho tôi tiền thì cũng không dám nghĩ đến.
Trong chuyện này có quá nhiều nhân tố trùng hợp, nhưng tôi lại bắt được từng nhân tố một, cuối cùng mới tạo thành cục diện một cường giả cấp Đạo Quân bị tôi đâm chết, đương nhiên công lao lớn nhất vẫn thuộc về thanh Linh Đao này, bởi vì pháp khí này quá dữ tợn, quá sắc bén, lại còn có khả năng hấp thu linh lực và lực lượng đặc thù.
Mãi cho đến một lúc sau, mọi người mới phản ứng lại.
Tống Sơn Hà há hốc mồm ngay tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Tuyệt, mạnh thật đấy, cậu ta, cậu ta mạnh như vậy, thật sự chỉ có tu vi Đạo sĩ đỉnh phong thôi sao?"
“Lão Đinh, lúc, từ khi nào mà anh đã trở nên lợi hại như vậy?” Từ Lâm Tĩnh cũng cảm thán một tiếng.
Thậm chí Dương Tuyết còn tự mình lẩm bẩm; Đây là sức mạnh của anh sao? Trên người của anh thực sự có quá nhiều bí ẩn rồi.
Sau khi nói xong, Dương Tuyết cũng theo bản năng mà quay đầu lại và nhìn về phía Mộ Dung Ngôn mà cô ấy không thể nhìn rõ.
Khóe miệng của Phong ca cong lên một nụ cười: "Nhóc con, làm rất tốt!"
Nghe Phong ca nói như vậy, tôi lại quay đầu mà nhìn về phía của anh ta.
Thấy Lão Phong và Phong ca đều đang nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên với tôi.
Dù thắng nhưng trong lòng tôi vẫn dấy lên những đợt sóng bàng hoàng.
Yêu đạo đầu báo ở phía xa xa cũng kịp phản ứng lại, nụ cười sớm đã đông cứng lại, hiện tại cũng lộ ra sắc mặt lạnh như băng.
Đôi mắt báo gấm kia hung ác mà nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi thật sự đã đánh giá thấp các cậu rồi, nếu các người đã có năng lực giết chết xà nô của bản toạ, có bản lĩnh thì mau đến đây làm bản toạ bị thương đi."
Vừa dứt lời, cả người của tên yêu đạo đầu báo kia đã chấn động.
Trong khoảnh khắc, một cỗ yêu phong nổi lên khắp nơi, hơi thở vô cùng cường đại này làm chấn động bốn phía, trực tiếp nghiền ép thẳng về phía tôi.