Mà phía sau lưng của tên yêu đạo này, thậm chí còn tràn ngập từng luồng khí đen.
Ngay lập tức, tôi chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức vô hình ập đến, như thể Thái Sơn đang áp đảo, khiến tôi có chút không thở nổi.
Không chỉ có như thế, càng vào lúc này tên yêu đạo đầu báo đó càng bước từng bước tiến về phía tôi, hơn nữa còn để lộ móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.
Thấy vậy, sắc mặt của tôi lập tức trầm xuống, nắm chặt Linh Đao.
Lão Phong, Dương Tuyết, Phong ca, Tống Sơn Hà nhìn thấy tên đầu báo này chuẩn bị tấn công, sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi theo, nguyên một đám người nhanh chóng lao về phía trước, sẵn sàng cùng nhau chiến đấu chống lại yêu đạo đầu báo.
Bởi vì chúng tôi biết rất rõ ràng, tên này cực kỳ mạnh.
Tên yêu đạo đầu rắn cấp Đạo Quân vừa rồi kia cũng chỉ là tuỳ tùng của gã, vậy thì tu vi của tên yêu đạo đầu báo được xưng tụng là "Thánh Tôn" của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã đạt đến trình độ nào nữa?
***************
Tôi siết chặt Linh Đao ở trong tay, lại nhìn về phía yêu đạo đầu báo đang lao tới, ngoài ra còn có một yêu nhân áo đen khác nữa, khiến cho tâm của mọi người đều bị dấy lên.
Một tên yêu đạo đầu rắn đã bá đạo như vậy rồi, nếu tên yêu đạo đầu báo này lại ra tay thì sẽ đạt đến mức độ nào nữa?
Trong lúc này, tên yêu đạo đầu báo kia đột nhiên giơ tay.
Lập tức xuất hiện một cỗ yêu khí vô cùng cường đại dâng trào trong nháy mắt, luồng khí màu đen cuồn cuộn bao phủ, khiến người xem sợ hãi đến mức rụng rời.
“Mọi người cẩn thận!” Tôi vội vàng nói, đồng thời triển khai toàn bộ đạo hạnh của mình cũng như nâng cao tinh thần của mình đến mức tối đa.
Nhưng điều làm người ta bất ngờ là ngay khi luồng khí đen này vừa chạm vào chúng tôi, tất cả chúng tôi đều cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình không thể cưỡng lại đang đánh tới.
Cương phong trộn lẫn với pháp lực của yêu đạo, mà nguồn sức mạnh này lại cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, nhất thời đứng không vững.
Tất cả chúng tôi đều theo bản năng mà lùi lại hai bước, nhưng kết quả là còn chưa kịp đứng vững, yêu khí cường đại kia đã nổi lên từng đợt như thủy triều.
Đợt sau còn mạnh hơn đợt trước, nhưng đợt yêu khí thứ ba vừa đánh tới là đã khiến cho tất cả mọi người trong chúng tôi đều không thể đứng vững được nữa, thậm chí còn cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác đau nhói, lập tức kêu rên một tiếng “A”!
Ngay sau đó, trong một khoảng khắc chỉ nhìn thấy tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị bay ngược ra ngoài, lần lượt rơi xuống đất.
Mạnh, thực sự rất cường đại.
Tên được xưng là Thánh Tôn của Nhật Nguyệt Thần Giáo này, quả nhiên có tu vi và pháp lực phi thường.
Còn chưa tiếp xúc cơ thể, mà tất cả chúng tôi đều đã bị yêu khí cường đại của người ta chấn cho ngã xuống đất.
Hơn nữa tôi cũng cảm thấy cơ thể mình run rẩy và khô nóng, trong lồng ngực cũng truyền đến một cảm giác đau đớn như bị xé rách ra vậy.
Trong đó, Tống Sơn Hà đã bị thương từ trước, lúc này lại bị yêu khí hất bay lên không trung, kết quả là lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Tôi ôm ngực, sắc mặt trầm xuống, sau đó lại muốn nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng tôi còn chưa kịp đứng dậy, một bóng đen đã lao ra khỏi màn sương đen.
Không phải ai khác mà chính là Thánh Tôn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, yêu đạo đầu báo.
Trong mắt gã lóe lên yêu quang, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn, trong miệng còn phun ra những lời lẽ hung ác: "Mới có như vậy mà đã chịu không nổi rồi sao? Vẫn chưa xong đâu!"
Một tiếng cuối cùng, đối phương còn tăng thêm ngữ khí, hung hăng mở miệng.
Hơn nữa còn đang trong lúc nói chuyện, gã còn vung móng vuốt sắc nhọn ở trong tay của mình ra, bọn chúng giống như có thể xé toạc không khí, chụp thẳng vào mặt tôi.
Bên cạnh tôi là Lão Phong và Dương Tuyết, hai người đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Cẩn thận!” Lão Phong rống to.
“Mau tránh ra!” Dương Tuyết cũng kêu lên.
Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, cho dù tôi có muốn trốn thì cũng đã muộn rồi.
Tôi theo bản năng giơ tay lên, muốn dùng Linh Đao để cản lại.
Nhưng tôi lại thấy rằng tốc độ mà tôi giơ tay lên để ngăn cản cũng không nhanh bằng tốc độ tấn công của đối phương.
Khoảng cách, đây chính là khoảng cách về chất.
Đạo hạnh của tôi vẫn còn quá thấp, căn bản không cùng một cấp độ với tên yêu đạo đầu báo này.
Thời gian dường như bị đóng băng, tôi chỉ có thể nhìn bàn tay giống như con báo săn vạch ra một vòng cung, từng chút một áp sát vào đầu và mặt của tôi.
Đôi mắt tôi tràn đầy sự sợ hãi và bất an, toàn thân tôi đã lạnh đi một nửa.
Nếu như bị một trảo này đánh trúng, cho dù có không chết thì cũng sẽ bị huỷ dung.
Tôi muốn trốn, nhưng thân thể lại không theo kịp.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn kia đang không ngừng tiến về phía mình, cuối cùng là ngày càng tiến gần đến trán và mắt của tôi...