Thấy Lão Phong có vẻ không dám xác định, tôi vừa liều mạng với tên lệ quỷ này vừa nói: "Lão Phong, sức mạnh của tên này đang suy yếu. Nếu chúng ta tăng thêm sức lực, gã nhất định sẽ chết!"
Lão Phong nghe tôi nói như vậy thì lập tức xác nhận suy nghĩ của mình.
Sau đó cũng phụ hoạ: “Được!”
Vừa dứt lời, Lão Phong liền chém xuống một đao, rõ ràng là đã tăng thêm sức lực.
Tôi cũng không lãng phí thời gian, cũng tăng cường tấn công...
Nam quỷ vốn dĩ có thể đánh ngang sức ngang tài với chúng tôi, nhưng lúc này lại chỉ còn sức để đỡ đòn, thực lực của gã cũng đã giảm đi rất nhiều.
Tuy lão Phong và tôi đều không biết nguyên do, vì sao thực lực của tên này lại dao động lớn như vậy, nhưng điều đó cũng đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là chỉ cần chúng tôi có thể giết chết được tên này là đủ.
Cùng lúc đó, Dương Tuyết đang hôn mê bất tỉnh cũng đột nhiên tỉnh dậy.
Dương Tuyết chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sofa, sau đó lắc đầu vài cái.
Khi nhìn thấy tôi và Lão Phong đang liều mạng với tên lệ quỷ kia, cô ấy bỗng nhiên chợt bừng tỉnh: "Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn..."
Sau khi nghe thấy giọng nói chứa đựng sự ngạc nhiên của Dương Tuyết, khóe miệng của tôi cũng lộ ra một tia ý cười, vừa liều mạng với lệ quỷ kia vừa mở miệng nói: "Tỉnh rồi sao! Cô không sao chứ?"
Dương Tuyết cũng lập tức đứng lên, cũng không chút do dự mà mở đạo hạnh của mình ra, sau đó lao tới.
Đồng thời nói: "Không sao!"
Vừa dứt lời, Dương Tuyết đã gia nhập vào vòng chiến.
Tại thời điểm này, vòng chiến chính là ba chọi một.
Hơn nữa, thực lực của tên này đã giảm đi rất nhiều, cho nên gã làm sao có thể là đối thủ của chúng tôi nữa?
Tình thế của lệ quỷ này càng chuyển biến xấu, bây giờ đã không thể đối kháng với chúng tôi đơn giản được như vậy nữa, mà gần như bị đánh đến mức không thể chống đỡ nổi được.
Chỉ trong mười chiêu, tên lệ quỷ này đã lộ ra sơ hở trí mạng.
Tôi liếc mắt một cái là đã phát hiện ra sơ hở của đối phương, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó tôi đột nhiên giơ kiếm gỗ đào ở trong tay lên không trung rồi nhắm thẳng vào chỗ sơ hở của tên lệ quỷ kia mà đâm vào.
“Vèo”. Chém ra một kiếm, lệ quỷ kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tôi đâm trúng vào sườn trái ngay tại chỗ.
Kiếm gỗ đào là một pháp khí khắc âm trấn sát, đồng thời có thể được dùng để trừ tà.
Khi bị chém một kiếm, nam quỷ kia đã kêu lên một tiếng thảm thiết ngay tại chỗ, đau đớn vô cùng, động tác trên cơ thể của gã cũng trở nên chậm chạp.
“A!” Tiếng xé rách vang vọng khắp căn nhà, chấn động đến mức làm đau cả màng nhĩ.
Lão Phong và Dương Tuyết không chút hạ thủ lưu tình, lão Phong trở tay mà đâm một đao vào bên trong cơ thể của lệ quỷ này từ phía sau.
Dương Tuyết hai tay kết ấn, điểm một chỉ ra, trực tiếp ấn lên quỷ môn ở trên trán của tên lệ quỷ này.
Ngay sau đó, chỉ nghe Dương Tuyết hét lớn một tiếng: "Cấp tốc nghe lệnh, phá!”
Lời này vừa ra, Dương Tuyết trực tiếp rót từng đạo lực vào bên trong quỷ môn ở trên trán của lệ quỷ.
Đây là điểm yếu của các loại quỷ hồn, nếu ở đây bị tổn thương, gần như tất cả những gì có thể làm là hồn phi phách tán.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng bạo vang, tên lệ quỷ kia kêu thảm một tiếng rồi đột nhiên im bặt.
Lệ quỷ ở trước mặt chúng tôi đã lập tức bị nổ tung, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng và cuối cùng là bị hồn bay phách tán.
Âm sát khí nồng đậm ở trong căn nhà này cũng nhanh chóng tiêu tan cùng với sự biến mất của lệ quỷ.
Thấy vậy, lão Phong và tôi lần lượt tra đao và kiếm vào vỏ, không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù lệ quỷ này đã bị giết, nhưng thực lực của gã vẫn rất mạnh mẽ.
Nếu không phải chúng tôi tới đây kịp thời, e rằng Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ đều đã chết ở trong tay của gã, may mắn là mọi chuyện đã kết thúc.
Trên mặt nở một nụ cười, cả người cũng thả lỏng nói: "Được rồi, kết thúc rồi!"
Dương Tuyết nghe tôi nói như vậy thì cũng có vẻ rất vui mừng: "Lúc tôi tới đây đã đánh giá thấp tên này, cuối cùng là bị gã mê hoặc. Cũng may là các anh đã tới đây kịp lúc, nếu không thì tôi đã xong luôn rồi! Đúng rồi, Huệ Nhi đâu? Tại sao tôi không thấy cô ấy?"
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, khiến tôi lập tức trở nên thích thú và muốn biết lúc Dương Tuyết tới đây, làm thế nào mà lại bị mê hoặc như vậy.
Vì thế tôi liền mở miệng nói: "Huệ Nhi không sao, cô ấy ở dưới lầu. Đúng rồi, Dương Tuyết, tình huống lúc cô đến đây là như thế nào? Tại sao cô lại bị mê hoặc vậy?"
Dương Tuyết thở dài, sau đó nhanh chóng kể đơn giản về những chuyện đã xảy ra cho mọi người cùng nghe.
Dương Tuyết nói, sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, cô ấy đã mang đồ nghề của mình mà lẻn ra khỏi khu ký túc xá, rồi chạy tới đây không ngừng nghỉ.
Ngay khi vừa đến đây, cô ấy cũng đã cảm nhận được âm sát khí rất nồng đậm.
Dương Tuyết cũng không chút do dự mà mở Thiên Nhãn ra, sau đó trực tiếp đi lên lầu.