Cửa vừa mở, Dương Tuyết trực tiếp xông vào bên trong nhà.
Sau khi vào nhà, Dương Tuyết cũng không thấy bất cứ tên lệ quỷ nào, cho nên bắt đầu chăm chú tìm kiếm tung tích của Ngô Huệ Huệ.
Sau đó, Dương Tuyết đã tìm thấy Ngô Huệ Huệ ở trong ngăn tủ.
Khi Ngô Huệ Huệ nhìn thấy người tới là Dương Tuyết, trong lòng cảm thấy rất vui mừng đã trực tiếp ném lá bùa mà tôi đã tặng cho cô ấy đi.
Nhưng ngay khi lá bùa kia bị vứt đi thì đã có chuyện xảy ra.
Lệ quỷ đang ẩn nấp ở trong góc nhà đột nhiên xuất hiện, hai người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã bị một luồng khí tức do tên lệ quỷ này hắt ra, sau đó hai người đều bị mê choáng.
Còn những chuyện về sau, bọn họ đương nhiên là sẽ không còn nhớ được gì...
Nghe đến đó, tôi thầm nghĩ tên lệ quỷ này khá là âm hiểm, bởi vì gã đã nắm bắt rất tốt thời điểm để ra tay.
Nhưng tất cả những thứ này đều đã kết thúc, dù sao thì tên này cũng đã chết.
Điều mà chúng tôi phải làm tiếp theo là tìm hiểu rõ ràng về chuyện vì sao Ngô Huệ Huệ lại chọc phải những thứ này.
Nơi này cũng không phải là nơi ở của âm sát khí gì đó, hơn nữa hiện tại Ngô Huệ Huệ lại nổi tiếng như vậy, mấy ngày này cơ hồ đều đi tham gia hoạt động thương diễn gì đó, nhưng những nơi mà cô ấy đến lại có rất nhiều người, cho nên bản thân cô ấy không thể đụng tới những quỷ âm sát này mới đúng.
Hơn nữa càng thêm quan trọng là, tên lệ quỷ này còn rất lợi hại, thậm chí còn có thể đạt tới trình độ của một lệ quỷ áo vàng.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Phong Tuyết Hàn đang ở bên cạnh lại đột nhiên cúi xuống, đồng thời nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Nói xong, Phong Tuyết Hàn đã nhặt lên một vật gì đó từ dưới đất.
Tôi và Dương Tuyết cũng bị hấp dẫn, cho nên hai người chúng tôi đã nhìn theo hướng của Phong Tuyết Hàn.
Kết quả là vừa nhìn thấy nó đã khiến tôi và Dương Tuyết đều bị sốc.
Bởi vì chúng tôi phát hiện ra, trong tay của Phong Tuyết Hàn đang cầm một bức tượng giấy hình người màu đen.
Đây không phải là lần đầu tiên mà đám người chúng tôi nhìn thấy thứ này, lúc trước khi Trương Tử Đào khống chế lũ quỷ và Quỷ Tam Nguyên ngự quỷ, sau khi đám quỷ nô này chết đi sẽ để lại một mảnh giấy hình người màu đen như vậy.
"Người giấy hình người..." Tôi theo bản năng mở miệng nói, lúc đầu vốn đã cảm thấy yên tâm, nhưng lúc này trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác lo lắng.
"Tại sao nơi này lại có thứ như vậy?" Phong Tuyết Hàn cũng kinh ngạc nói.
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của Dương Tuyết cũng đột nhiên thay đổi, sau đó kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ tên lệ quỷ này không phải tự nhiên mà tới? Chẳng lẽ việc này còn có kẻ chủ mưu đứng ở phía sau?"
************************
Dương Tuyết vừa nói lời này, trong lòng của tôi và lão Phong cũng nhảy lên.
Vừa rồi sức mạnh của con lệ quỷ kia bị dao động rất lớn, nếu quả thật đúng như những gì mà Dương Tuyết vừa nói thì thật sự có loại khả năng này.
Bởi vì gã không thể tự mình tu luyện mà là một con rối bị người điều khiển sử dụng, nên thực lực của bản thân đương nhiên là sẽ không quá ổn định.
Lời giải thích này chứng minh vì sao sức chiến đấu của con lệ quỷ kia chỉ có thể kéo dài trong hai mươi phút.
Nếu điều này là sự thật thì vấn đề này không còn đơn giản như vậy.
Bây giờ lại nhìn một chút, việc diệt trừ một con lệ quỷ đã không còn dễ dàng được như vậy nữa.
Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến Mắt Quỷ và yêu đạo gì đó thì tình hình của Ngô Huệ Huệ có thể sẽ rất tệ.
Bởi vì cô ấy chỉ là một diễn viên bình thường thường xuyên lộ diện ở trước công chúng mà thôi chứ không phải là người trừ tà như chúng tôi.
Chúng tôi có thể bảo vệ cô ấy một lần, nhưng không thể bảo vệ cô ấy lần thứ hai, thứ ba.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của tôi trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ Ngô Huệ Huệ cũng dính líu đến người của tà giáo Mắt Quỷ sao?”
Theo lý mà nói thì không phải. Bởi vì Ngô Huệ Huệ chỉ là một diễn viên mà thôi, làm sao cô ấy có thể dính líu đến người của tà giáo Mắt Quỷ được?" Lão Phong cũng lên tiếng phân tích và cho rằng điều đó khó có thể xảy ra.
"Nhưng mảnh giấy này nên giải thích như thế nào đây?" Dương Tuyết cũng nói.
Trong lúc nhất thời, chúng tôi cảm thấy mọi việc dần trở nên cực kỳ khó giải quyết, cũng không biết bước tiếp theo nên xử như thế nào lý mới đúng.
Nhưng vào lúc này, dị biến lại đột ngột xảy ra.
Mảnh giấy hình người ở trong tay của Lão Phong đột nhiên bốc cháy.
Lão Phong thấy thứ đó đã bắt đầu bốc lửa thì vội vàng ném nó đi.
Mảnh giấy kia lập tức biến thành một quả cầu lửa màu xanh lục, sau đó đã đốt cháy sạch mảnh giấy.
Ba người chúng tôi đều vô thức mà lùi lại hai bước, cau mày rồi nhìn chằm chằm vào mảnh giấy đang bốc cháy kia.
Mảnh giấy cứ như vậy mà bị đốt cháy, rất nhanh đã bị đốt cháy sạch.
Nhưng mới vừa đốt sạch, thứ đó đã bốc lên một làn khói đen và ngưng tụ ở trong phòng, cuồn cuộn không tiêu tan.