Tuy nhiên sau một đòn này, tôi lại nhìn thấy một tia sợ hãi ở trên khuôn mặt dữ tợn của đối phương.
Tựa hồ Hoả Thiên Khí cũng mang đến cho nó một ít cảm giác khác biệt, làm cho nó nhất thời có chút phân tâm.
Tôi là một con người, cho nên bản thân không thể cảm giác được sự uy hiếp hay tổn hại nào mà Hỏa Thiên Khí có thể mang lại cho đám quỷ.
Nhưng tôi biết, đối phương đột nhiên thất thần như vậy thì đây chính là cơ hội.
Tôi không thể chần chờ cũng như không thể do dự nữa.
Thừa dịp đối phương vẫn chưa lấy lại được tinh thần, tôi đã dùng một cước đạp bay nó ra ngoài.
“Phanh”, một cước này đã trực tiếp đá thẳng vào bụng của đối phương, khiến cho thân thể của con lệ quỷ này bay ngược ra ngoài.
Ngay sau đó, tôi cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai chân dùng một chút lực, đột nhiên nhảy lên không trung, cầm chắc thanh kiếm gỗ đào ở trong tay mà chĩa thẳng vào đầu của con lệ quỷ kia: “Chết đi!”
Vừa nói xong, tôi đã đâm một kiếm xuống với tốc độ cực nhanh.
Mà chuỗi hành động này của tôi có thể nói là liền mạch lưu loát, không có dây dưa dài dòng một chút nào.
Nhưng con lệ quỷ này đã đạt đến cấp áo vàng, không thể so sánh với con lệ quỷ cấp áo trắng thông thường.
Thực lực của nó rất mạnh mẽ, cho nên ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, nó đã kịp phản ứng lại.
Đột nhiên tên này đạp mạnh xuống đất một cái, bất ngờ bật ngược lại phía sau rồi di chuyển dọc theo mặt đất hơn hai mét.
Kết quả là một kiếm này của tôi đã trực tiếp đâm vào trong không khí rồi đập thẳng xuống đất.
Mà con lệ quỷ vừa mới tránh đòn đó lại đột nhiên đứng dậy, gầm lên một tiếng rồi giơ lợi trảo lên mà vồ về phía tôi.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, hơn nữa vừa rồi do tôi dùng quá nhiều sức nên đã khiến cho kiếm gỗ đào của mình bị cắm vào bên trong đất quá sâu, cuối cùng tôi cũng không kịp rút kiếm gỗ đào ra.
Thấy tên này định lao vào mình, tôi đang định quăng kiếm bỏ chạy thì giọng nói của Dương Tuyết đột nhiên vang lên: Ngự phù thuật..."
*** Ngự phù thuật: Thuật điều khiển bùa.
Vừa nói ra lời này, tôi chỉ thấy một lá bùa bắn ra, trực tiếp xẹt thẳng qua đỉnh đầu của tôi mà bay thẳng vào con lệ quỷ kia.
Lúc lệ quỷ áo vàng nhìn thấy lá bùa kia đánh úp lại, nó không dám bất cẩn, nhanh chóng né tránh.
“Phá!” Dương Tuyết lại khẽ kêu lên một tiếng.
Lá bùa kia “Oanh” một tiếng nổ tung, khuấy động từng trận dương khí.
Nhưng con lệ quỷ đã né tránh từ trước, cho nên lá bùa này của Dương Tuyết cũng không làm đối phương bị thương được.
“Chết, chết, chết, đều phải chết!” Mặc dù con lệ quỷ kia có chút chật vật, vẻ mặt vẫn dữ tợn dị thường giống như tức giận đến phát điên.
Nhưng suy cho cùng thì đạo hạnh của nó cũng rất cao, hơn nữa còn cao hơn tôi hai cấp.
Theo lý thuyết, nó có thể dễ dàng giết chết đám người chúng tôi giống như lấy đồ trong túi vậy.
Kết quả là vào lúc này, nó đã thực sự bị ép đến mức suýt nữa là đã bị đám chúng tôi phản sát, mà việc này đã khiến nó cảm thấy rất tức giận.
Lúc này, nó lại bạo rống thêm một trận.
Thanh âm kia lạnh lùng và chói tai, không ngừng vang vọng khắp khu rừng.
Cùng lúc đó, âm sát khí cuồn cuộn lại một lần nữa ập thẳng vào chúng tôi như thủy triều.
Cũng may là ở một bên khác, Lão Phong và hai con lệ quỷ áo trắng kia đã phân định thắng bại.
Vì để có thể tốc chiến tốc thắng, Lão Phong đã sử dụng Âm Dương Bảo Kính của mình.
Chỉ với một chiêu này, một con quỷ nô đã bị trấn chết ngay tại chỗ, sau đó nó lại bị vũ lực đè bẹp, mà con lệ quỷ áo trắng cuối cùng cũng bị một lá bùa đánh chết.
Bên phía Lão Phong mới vừa dành được thắng lợi, nhưng bên phía lệ quỷ áo vàng đã phát động một cuộc tấn công khác vào Dương Tuyết và tôi.
Toàn thân của con lệ quỷ này đều tản ra khí đen, nó đang nhanh chóng tiến đến gần, thề phải xé nát chúng tôi.
Sau khi cả tôi và Dương Tuyết đều cảm nhận được làn sóng âm sát khí này thì đều cảm thấy căng thẳng.
Dường như thực lực của đối phương đã tăng lên rất nhiều, mặc dù tôi muốn dựa vào Hoả Thiên Khí để liều mạng với đối phương, nhưng hiển nhiên là không thực tế.
Bởi vì loại khí tức này quá mạnh mẽ, bên phía tôi thì còn đỡ hơn một chút, nhưng bên phía Dương Tuyết lại sắp bị ép đến mức thở không nổi, khiến cô ấy chỉ có thể lùi về phía sau không ngừng để tránh đi mũi nhọn của nó.
Nhưng tôi vẫn đứng yên ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Dương Tuyết nhìn thấy cảnh này thì không khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù Hoả Thiên Công của tôi quả thực có chút kỳ quái, khí tức rất mạnh mẽ, rất bá đạo, dường như cũng có tác dụng trấn áp nhất định đối với lệ quỷ.
Nhưng đó chỉ dùng để đối phó với đám quỷ cấp thấp, hiện tại con lệ quỷ áo vàng này quá mạnh, khiến cho lực áp chế của Hoả Thiên Khí của tôi đã bị suy yếu đến vô hạn.
Nhìn thấy tôi ngốc nghếch đứng đó, Dương Tuyết thật sự sợ tôi giả ngu sẽ mất mạng nên không khỏi khẩn trương nói: "Đinh Phàm, anh đang làm gì vậy? Lùi lại đi!"