"Đinh Phàm, nguy hiểm!" Cho dù là Ngô Huệ Huệ đang trốn ở phía sau gốc cây thì cũng có thể nhìn ra nguy hiểm, cho nên mới không nhịn được mà nói ra một câu như vậy.
Tôi đã nghe thấy lời nói của Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ, nhưng bản thân vẫn không nhúc nhích.
Cứ như vậy mà vừa cầm kiếm gỗ đào ở trong tay, vừa lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nhưng sắc mặt của tôi đã trở nên có chút lạnh băng, mày thật sự muốn chơi tới cùng với tao đúng không? Vậy thì tao sẽ bồi mày chơi đủ mới thôi.
Đừng tưởng Hoả Thiên Khí là biện pháp cuối cùng của tôi, thủ đoạn của tôi còn nhiều hơn những gì mà nó có thể tưởng tượng được!
Thình lình, con lệ quỷ kia đột nhiên gào một tiếng, vung ra một trảo, đồng thời há cái miệng đẫm máu kia nhắm thẳng vào cổ của tôi.
"Đinh Phàm!" Dương Tuyết lại mở miệng nói, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì lòng của cô ấy đã lạnh đi một nửa, bởi vì cô ấy tưởng rằng là do tôi đang cảm thấy sợ hãi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải tôi sẽ bị con lệ quỷ này cắn chết sao?
Một bên khác, Lão Phong vừa mới kết thúc trận chiến thì cũng nhìn thấy tràng diện này, trong lòng cũng “Lộp bộp” một tiếng, cậu ta vốn đang nghĩ tới việc dùng Âm Dương Bảo Kính để trợ giúp tôi trốn thoát, nhưng lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, hơn nữa khoảng cách còn quá xa khiến cậu ta không thể chiếu tới được trên người của tôi.
Nhưng trong lòng tôi rất tỉnh tảo và đang suy nghĩ cho bước đi tiếp theo.
Tôi đã nói từ trước đó rồi, ngoài việc mời Hồ tiên và gọi cô vợ quỷ của tôi ra thì tôi còn có một thủ đoạn trấn sát, đó chính là chuông đồng.
Lúc nhìn thấy con lệ quỷ kia đang từng bước ép sát đến gần, khóe miệng của tôi chợt hiện lên một nụ cười khinh bỉ, tay trái đột nhiên rút ra một vật gì đó, sau đó lại rung lên mấy lần.
Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng chuông thanh thuý trong khu rừng tối tăm.
“Keng keng keng …”
Âm thanh trong trẻo và êm tai này có thể truyền đi rất xa rồi vang vọng ở bên trong toàn bộ núi rừng này.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt chiếc chuông đồng này vang lên, phù văn trên chiếc chuông đồng này cũng lan ra, sau đó từng đợt sức mạnh kỳ dị lan tràn trong nháy mắt như hòa vào trong tiếng chuông, rồi bao vây lấy con lệ quỷ kia.
Vừa nãy, con lệ quỷ áo vàng này còn hung ác vô cùng, thề muốn xé nát tôi ra từng mảnh, nhưng trong khoảng khắc mà tiếng chuông vừa vang lên, sắc mặt của nó lại đột nhiên thay đổi, trông có vẻ vô cùng kinh hãi.
Trong miệng càng phát ra “A” một tiếng kêu thảm thiết, toàn thân đột nhiên run lên dữ dội, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Không chỉ có như thế, tên này còn ôm lấy tai của mình và bắt đầu lăn lộn ở trên mặt đất, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu “A! A!” thảm thiết như vậy.
"Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ngô Huệ Huệ lẩm bẩm với chính mình, bởi vì cô ấy chỉ cảm thấy tôi đang rung chuông chứ không biết tại sao một lệ quỷ hung dữ như vậy lại có thể trực tiếp ngã xuống đất mà kêu lên thảm thiết như vậy?
Nhưng cô ấy không biết rằng chiếc chuông của tôi rất lợi hại và mạnh mẽ.
Giờ này khắc này, tay trái rung chuông, tay phải cầm kiếm, rồi sau đó tiến lên một bước, lớn tiếng chửi bới: “Nghiệp chướng, còn muốn giết chết ông đây à, đúng là tự tìm đường chết!”
Lời còn chưa dứt, tôi nhắm chuẩn vào con lệ quỷ áo vàng đang không ngừng giãy giụa, không ngừng kêu thảm thiết kia mà đột ngột chém ra một kiếm.
Một kiếm này không nghiêng không lệch mà đâm thẳng vào ngực của đối phương.
Khiến cho con lệ quỷ kia cứng đờ, mở trừng hai mắt, tiếp theo đó là “Phanh” một tiếng nổ tung, rồi hóa thành những chấm sáng chói, cuối cùng là hồn bay phách tán.
Lão Phong và Dương Tuyết ở phía sau tôi cũng nhìn đến trợn tròn mắt.
Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện, một người trông như sắp bị giết như tôi lại thực sự có thể phản sát đến mức tối đa, tung ra một chiêu lớn trong nháy mắt, thay đổi cục diện trận chiến và giết chết đối thủ ngay lập tức như vậy.
Tất nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hai người bọn họ cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Rốt cuộc thì cả hai người bọn họ đều biết tôi đang cầm thứ gì trên tay.
Chiếc chuông đồng ở trong tay của tôi tưởng chừng như rất bình thường, nhưng thực ra lại là một kiện pháp bảo của Đạo môn, trong đó có chứa pháp lực to lớn, bất cứ con quỷ nào dưới cấp áo đỏ đều có thể bị áp chế...
********************
Ngay tại lúc tôi vừa mới dùng chuông đồng để giết chết con lệ quỷ áo vàng hung ác này, sau đó tôi nói với xung quanh: “Yêu đạo, bây giờ mày có dám ra đây không?”
Giọng điệu của tôi lạnh lùng mà nhìn khắp bốn phía.
Lúc này, đám người Lão Phong và Dương Tuyết cũng hít vào một hơi khí lạnh để lấy lại tinh thần.
Hoàn toàn không nghĩ tới, lúc này mới chỉ cách có nửa tháng, thực lực của tôi lại tiến bộ vượt bậc, lại tiến thêm một bước như vậy.
Nhưng vào lúc này, giọng nói mông lung kia lại vang lên: “Không tồi không tồi, quả nhiên có chút thực lực. Nếu bọn mày đã muốn gặp bổn toạ, vậy thì bổn toạ sẽ xuất hiện gặp bọn mày một lần vậy, để đến lúc bọn mày chết thì cũng biết mình chết trong tay của ai!”