“A!”
Thanh âm kia thê lương vô cùng, truyền khắp cả khu rừng.
Còn bên phía chúng tôi, vào lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ phát sinh ra như thế.
Sau khi Chu Tĩnh bị Bảo Khánh Vương cắn vào cổ thì hét thảm một tiếng, còn không ngừng vùng vẫy, cố gắng thoát ra.
Tuy nhiên, Bảo Khánh Vương vẫn dùng hai tay ôm chặt lấy cô ta, trong cổ họng còn không ngừng truyền ra tiếng “Ừng ực ừng ực”, uống máu giống như uống nước.
Chu Tĩnh không còn hy vọng trốn thoát, nhưng chỉ trong vài giây, Chu Tĩnh liền xuất hiện một cảm giác toàn thân yếu ớt và choáng váng.
Mà cũng tại trong cái nháy mắt của lúc này đây, trên bề mặt cơ thể của Chu Tĩnh đã xuất hiện sự biến hóa cực lớn.
Mái tóc dài vốn dĩ ngăm đen của cô ta bỗng bạc đi một cách kỳ lạ và trở nên trắng xóa.
Làn da và thân hình đầy đặn của cô ta cũng nhanh chóng bị lão hóa và nhăn nheo.
Chu Tĩnh chỉ có thể giãy giụa được mười giây, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Vào lúc này, Bảo Khánh Vương cũng buông lỏng tay của mình ra, khiến Chu Tĩnh “bụp” một tiếng liền té lăn quay trên mặt đất.
Bảo Khánh Vương lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Chu Tĩnh đã ngã ở trên mặt đất: “Như vậy thì sẽ không có người biết bổn tọa thất thủ, bổn toạ vẫn là sát thủ số một như trước!” Nói xong, Bảo Khánh Vương cũng không để ý đến Chu Tĩnh đang nằm dưới đất mà quay lại nhìn chúng tôi.
Nhưng khoảnh khắc Bảo Khánh Vương quay đầu lại, trong lòng của chúng tôi không khỏi bàng hoàng.
Bởi vì chúng ta phát hiện ra, vừa rồi vẫn là sắc mặt khô vàng, nhìn như một ông già của Bảo Khánh Vương, giờ đây đã biến thành một thanh niên tuấn tú.
Làn da mềm mịn và căng mọng kia thì làm gì còn nếp nhăn nào nữa? Càng chưa nói tới già nua hay khô vàng gì hết.
Bảo Khánh Vương nhìn về phía chúng tôi, trên khoé miệng còn nhếch lên một tia cười quỷ quyệt.
Ông ta không nói gì mà chỉ quay người và bắt đầu chạy sâu vào trong rừng.
Nhìn thấy Bảo Khánh Vương đang muốn chạy trốn, chúng tôi cũng lộ ra dáng vẻ có chút bất lực.
Tuy rằng Phong ca đã mang theo tư thái nghiền áp mà dẫn dắt chúng tôi đánh cho mười hai con lệ quỷ của Bảo Khánh Vương này không còn sức phản kháng, chém chết hết bọn chúng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mười hai con lệ quỷ này cũng đã cuốn lấy chúng tôi, khiến lúc này chúng tôi hoàn toàn không thể thoát thân để đuổi theo tên yêu đạo đang chạy trốn kia...
******************
Tốc độ của Bảo Khánh Vương rất nhanh, vừa mới quay người lại là đã nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.
Còn bên phía chúng tôi thì vẫn đang liều mạng giằng co quyết liệt, làm cho chúng tôi hoàn toàn không có thời gian để bứt ra mà đuổi theo.
Ngay cả Phong ca cũng không thể làm được.
Không còn cách nào khác, trước mắt chỉ có thể đối phó với mười con lệ quỷ này trước rồi tính tiếp.
Thực lực của Phong ca đã đạt đến cấp Đạo Quân là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa, tuy bản thân anh ta đang bị vướng víu nhưng với sự phối hợp của cả ba người chúng tôi thì việc đánh bại mười hai con lệ quỷ kia cũng không quá khó khăn.
Chỉ trong vòng ba phút, mười hai con lệ quỷ kia đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau khi con lệ quỷ cuối cùng bị giết chết, Phong ca vẫn không dừng lại mà đã lắc mình một cái rồi đuổi theo hướng mà Bảo Khánh Vương đã chạy trốn.
Mà mấy người chúng tôi cũng nhanh chóng đuổi tới.
Nhưng khi chúng tôi đi ngang qua người Chu Tĩnh thì nguyên một đám đều bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ nhìn thấy ở phía cổ của Chu Tĩnh đã bị cắn ra một lỗ thủng đẫm máu, lúc này còn có chút máu tươi chảy ra, hơi thở thoi thóp, hiển nhiên là sắp mất mạng.
Không chỉ vậy, Chu Tĩnh vốn là một diễn viên trẻ đẹp, nhưng hiện tại lại biến thành một người bà cụ tuổi già sức yếu.
Mái tóc đen của cô ta đã trở nên trắng như tuyết, thậm chí là đôi mắt kia cũng đã đã trở nên vẩn đục.
Tôi nhìn Chu Tĩnh, trong lòng hoảng sợ, không khỏi mở miệng nói: “Đây là loại yêu thuật gì mà có thể ác độc đến như vậy?”
Vừa nói xong, Dương Tuyết đã lên tiếng: “Tên yêu đạo đó là một tên tà tu, còn cô ta thì đã bị tên yêu đạo đó hút hết tinh khí.”
“Tên này ra tay cũng thật tàn nhẫn! Thậm chí còn giết chết cả cố chủ của mình!” Tôi lại nói.
Cùng lúc đó, Ngô Huệ Huệ cũng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy Chu Tĩnh ở trên mặt đất đã biến thành một bà già thì cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
"Chu, Chu Tĩnh!" Nói xong, Ngô Huệ Huệ còn ngồi xổm xuống, có chút không thể tin được đối với cảnh tượng ở trước mắt.
Nhưng lúc này cái người tên Chu Tĩnh kia lại dùng khàn giọng mà lnói: "Cô! Cô thắng rồi!”
“Chu Tĩnh, cô kiên trì một chút, cô sẽ không có chuyện gì đâu!" Ngô Huệ Huệ lại lấy ơn báo oán, thậm chí lúc này còn quan tâm đến việc đỡ người kia lên.
Chu Tĩnh cũng ngay tại lúc này mà giơ lên đôi tay vốn đã đầy nếp nhăn của mình: "Tôi, tôi đã, đã trở nên như thế này, sao tôi có thể, làm sao tôi có thể trở thành một ngôi sao lớn nữa!"