Nói đến chỗ này, cô gái kia mới nhìn về phía Ngô Huệ Huệ lần nữa, trong mắt của cô ta như lóe lên một tia sáng, giọng điệu còn lớn hơn không ít: “Đáng tiếc là tôi không thể, không thể giết chết, giết chết một con khốn đê tiện như cô…”
Vừa nói xong, Chu Tĩnh nghiêng đầu một cái, sau đó liền ngừng thở.
"Chu Tĩnh, Chu Tĩnh!" Ngô Huệ Huệ kinh hãi, dùng tay đẩy đối phương.
Nhưng thấy cô ta không có phản ứng thì lại nói với tôi: "Đinh Phàm, xin anh mau cứu lấy cô ấy! Thực ra cô ấy cũng không tệ đến thế. Trước kia cô ấy đã dạy tôi rất nhiều kỹ năng diễn xuất, anh mau, mau cứu lấy cô ấy!”
Ngô Huệ Huệ lo lắng đến mức suýt bật khóc, muốn nhờ tôi cứu lấy cô ta.
Nếu bỏ qua chuyện Chu Tĩnh thuê sát thủ giết người trước đó thì việc cứu người này hoàn toàn không đáng giá chút nào.
Nhưng cho dù tôi có muốn cứu thì cũng đã quá muộn rồi.
Bảo Khánh Vương đã hút khô tất cả tinh khí của cô ta, có lẽ là ngay cả máu tươi ở trong cơ thể cũng đã bị uống không ít, hiện tại còn có thể cứu sống cô ta sao?
Tôi thở dài: "Ngô Huệ Huệ, cô ấy không thể cứu được nữa! Cô mau đứng dậy đi!"
Nói xong, Dương Tuyết đã đi tới đỡ cô ấy.
Nhưng Ngô Huệ Huệ thực sự rất tốt bụng, chẳng những không oán hận chuyện Chu Tĩnh đã thuê sát thủ giết mình, mà còn rất đau buồn trước cái chết của Chu Tĩnh.
Trên miệng vẫn luôn nói đến việc Chu Tĩnh đã đối xử với cô ấy rất tốt.
Dường như là đã quên hết những điều tồi tệ mà cô ta đã làm với cô ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, gọi Lão Phong một tiếng rồi bắt đầu truy đuổi vào sâu trong khu rừng.
Phong ca đã đuổi theo tên kia từ sớm, còn về việc anh ta có đuổi kịp tên yêu đạo đã chạy trốn kia không thì tạm thời còn chưa biết, chỉ có thể đuổi theo xem sao.
Tuy nhiên, sau mười phút đuổi theo, chúng tôi lại nhìn thấy Phong ca đang trôi nổi từ trong rừng trở về.
Nhìn thấy Phong ca đã quay lại, tôi có chút nóng lòng không chờ nổi mà lên tiếng hỏi: "Phong ca, thế nào rồi?"
Phong ca nghe tôi nói như vậy thì nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Mẹ nó, lại để ông ta trốn thoát rồi. Cái thằng chó má này cực kỳ quen thuộc về núi Kim Phượng này, hơn nữa phương pháp nuôi quỷ cũng có chút giống với gia tộc kia, e rằng ông ta cũng có chút quan hệ với gia tộc kia."
Phong ca phàn nàn, nhưng lại khiến tôi nghe được một chút huyền cơ ở trong đó.
“Gia tộc kia” mà Phong ca nhắc tới có lẽ chính là “gia đình họ Lương” kia.
"Núi Kim Phượng" này là nơi mà Bảo Khánh Vương đã từng nói trước đó, nguyên thoại của ông ta chính là "Núi Kim Phượng của gia tộc họ Lương".
Còn những gì mà chúng tôi biết chỉ là chuyện gia tộc họ Lương này nằm ở vùng duyên hải mà thôi.
Rất rõ ràng, tên yêu đạo kia biết rất nhiều chuyện về gia tộc họ Lương này hơn chúng tôi.
Hơn nữa, nhà họ Lương này chắc chắn là có liên quan đến Lão Phong và Phong ca .
Hơn nữa, nếu theo suy đoán của tôi thì có đến 99% khả năng Lão Phong và Phong ca là người của gia tộc họ Lương này.
Chỉ là Phong ca có vẻ đặc biệt chán ghét, cho nên không muốn nhắc tới, cũng không muốn người khác nhắc tới, càng không muốn nói cho Lão Phong biết đến chuyện quá khứ của mình và Lão Phong.
Anh ta luôn nói đó là khoảng thời gian đau đớn mà Lão Phong không thể chịu đựng được.
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ đến những thứ này và cũng cảm thấy rất tò mò.
Nhưng tôi cũng không hỏi dù chỉ một câu, vì tôi biết gia tộc họ Lương này có mối liên hệ với thân thế của Phong ca và Lão Phong.
Mà chuyện liên quan đến thân thế của Phong ca lại là một điều cấm kỵ.
Bây giờ mà hỏi thì chính là chuốc phiền phức, nói không chừng còn bị Phong ca đánh cho một trận cũng không phải là không có khả năng.
Tuy nhiên, chỉ vì tôi không hỏi cũng không có nghĩa là Lão Phong không có ý kiến gì.
Lão Phong nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Phong ca rồi nói: "Hàn Tuyết Phong, anh và tôi đều là người của gia tộc họ Lương phải không?"
Giọng điệu của Phong ca lạnh nhạt, nhưng khi Phong ca nghe đến đó thì lại trừng mắt nhìn Lão Phong: "Cái tên rác rưởi chết dẫm kia, trước mặt tao thì đừng nhắc đến cái tên gia tộc họ Lương đó nữa. Còn nữa, mày tốt nhất là nên từ bỏ ý định này đi, bởi vì nó đều không phải là chuyện tốt cho cả hai chúng ta!”
"Vì sao chứ? Anh còn muốn lừa gạt tôi đến khi nào?" Lão Phong tiếp tục hỏi.
Kết quả là Phong ca đã nổi giận ngay tại chỗ, lắc mình một cái rồi tóm lấy cổ của lão Phong: "Cái tên rác rưởi chết dẫm kia, tao đã nói với mày rồi. Những gì nên hỏi thì hỏi, còn những gì không nên hỏi thì đừng có hỏi!"
Trong lúc đang nói chuyện, Phong ca còn dùng lực ở tay, sau đó nhấc đối phương lên.
Tu vi của Lão Phong không cao bằng Phong ca, cho nên hoàn toàn không thể chống cự được.
Lúc này, cậu ta chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, khó thở, đỏ bừng cả mặt.
Nhưng lão Phong lại không thèm để ý mà vẫn mỉm cười như vậy: “Có, có gan thì cứ giết chết tôi đi. Có chết thì cũng kéo theo anh chôn cùng…”