Nghe đến đó, trong lòng tôi lập tức cảm thấy rất phấn khích.
Nếu đúng như những gì mà Mộ Dung Ngôn đã nói thì thật đúng là tốt quá rồi.
"Được! Tôi sẽ lập tức đi ngay." Tôi lập tức mở miệng trả lời.
Mộ Dung Ngôn chỉ "ừm" một tiếng, sau đó sự lạnh lẽo ở trong phòng cũng tan đi như thủy triều rút xuống.
Tôi biết Mộ Dung Ngôn đã rời đi, chuyện kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bởi vì sư phụ không biết nội dung của cuộc trò chuyện giữa Mộ Dung Ngôn và tôi, nhưng cũng có thể đại khái đoán được chúng tôi đang nói về chuyện gì.
Lúc này, sau khi cảm giác được Mộ Dung Ngôn đã rời đi, ông ấy đã vội vàng nói với tôi: “Tiểu Phàm, vợ của con đã nói gì với con vậy?”
Tôi mang theo vẻ vui mừng mà nói với sư phụ: “Sư phụ, Độc tiền bối được cứu rồi. Thi Muội đã tìm ra cách để khắc chế yêu độc và loại bỏ nó. Hiện tại, chúng ta chỉ cần đi đến chỗ của tên Chúc Trương ở trong thành phố để lấy thứ đó về là được. Sau khi lấy về thì chúng ta có thể loại bỏ yêu độc ở trong người của Độc đạo trưởng và giúp ông ấy khôi phục về trạng thái ban đầu ngay trong tối nay!"
******************
Chính vì sự an toàn của sư phụ tôi mà Độc đạo trưởng đã bị yêu độc ngấm vào tận xương tuỷ, cuối cùng là đã phát triển thành đặc tính giống với dã thú như lúc này.
Lúc này sư phụ lại nghe tôi nói là đã tìm được cách giải độc, tự nhiên là rất hưng phấn rồi.
Ông ấy lập tức trừng lớn hai mắt ngay tại chỗ, trên khuôn mặt cũng lộ ra có chút không thể tin được mà nói: "Thật? Thật sao? Vợ của con thật sự đã tìm ra cách sao?"
Sư phụ cảm thấy không thể tin được mà lên tiếng, còn tôi nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh một cái rồi mang theo nụ cười tươi nói: "Đúng vậy, sư phụ. Mặc dù Thi Muội không có nói rõ là sẽ dùng phương pháp gì, nhưng chỉ cần có thể gom đủ ba món vật phẩm đó giúp cô ấy là cô ấy có thể hỗ trợ Độc đạo trưởng giải độc!”
“Ba loại vật phẩm sao? Chẳng lẽ tất cả những thứ đó đều có thể tìm được từ chỗ của cái tên Hương Chúc Trương kia?” Sư phụ vẫn lộ ra chút nghi ngờ.
Bởi vì tôi và sư phụ thường cho rằng tên Hương Chúc Trương là một tên lái buôn bình thường.
Ở chỗ đó của ông ta, ngoài việc buôn bán hương nến, tiền giấy và Phật bài thần khản, thì chúng tôi đều không cho rằng chỗ đó của ông ta sẽ còn thứ gì khác.
Tôi không muốn thừa nước đục thả câu* với sư phụ, cho nên nói thẳng với ông ấy một câu: “Không phải, chỉ cần chúng ta lấy một thứ từ chỗ của cái tên Chúc Trương kia mà thôi, hai thứ còn lại đã được Thi Muội chuẩn bị sẵn, cũng chính là dung dịch ngưng tụ từ sát khí và thi đan…"
(Thừa nước đục thả câu: Trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn)
Tôi vừa mới nói đến đây, hơn nữa lời còn chưa nói xong thì sư phụ đã đứng ngồi không yên, lập tức tỏ ra kinh ngạc rồi nói: "Sát, dung dịch ngưng tụ từ sát khí, thi, thi đan sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ vật thứ ba chính là Thực Âm cổ mà con vừa nhắc đến trước đó, hơn nữa còn đang ở chỗ của Hương Chúc Trương sao?”
Hiển nhiên, sư phụ cũng bị ba thứ này làm cho kinh sợ.
Tôi vẫn trịnh trọng mà gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là ba thứ này.”
“Nhưng mà, tại sao ở chỗ của Hương Chúc Trương lại có thể có Thực Âm cổ này?” Sư phụ cảm thấy khó hiểu.
Tôi chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Về điểm này thì Thi Muội cũng có nói qua, cô ấy nói là ở đằng sau cái tên Hương Chúc Trương này có một thế lực nào đó rất lớn. Sư phụ, sư phụ còn nhớ cỗ quan tài sắt Phi Phượng không? Nó là thứ mà bên phía Thi Muội đã lấy được từ chỗ của thế lực phía sau Hương Chúc Trương kia!"
Sau khi sư phụ nghe xong điều này thì lại liên tục tỏ ra kinh ngạc và nghi ngờ.
Nhưng tôi lại nói tiếp: “Thi Muội còn nói, chỉ cần chúng ta lấy được Thực Âm cổ này thì đi đến mộ hoang ở bờ sông. Đến lúc đó cô ấy sẽ giúp Độc đạo trưởng rút độc!”
Sư phụ nghe đến đó thì cũng không nhịn được mà hít ngược một hơi khí lạnh, không thể kìm nén được sự phấn khích ở trong lòng của mình: "Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau xuất phát ngay bây giờ đi!"
Tôi trực tiếp gật đầu một cái, nhưng sau đó lại hỏi sư phụ một câu: "Sư phụ, sư phụ có muốn nói chuyện này với Độc đạo trưởng trước một tiếng không?"
Lúc sư phụ nghe tôi dò hỏi như vậy thì cũng do dự một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu nói: "Sư phụ thấy không cần, đợi đến khi chúng ta lấy được thứ đó thì lại đến chỗ của Độc đạo trưởng, coi như là cho ông ấy đó một niềm vui bất ngờ vậy!”
Sau khi nghe sư phụ nói vậy, tôi chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
Ngay sau đó, tôi và sư phụ lập tức bước ra cửa rồi chuẩn bị đi đến cửa hàng của Hương Chúc Trương ở trong thành phố.
Nhưng tôi còn chưa kịp khởi động xe thì điện thoại di động của sư phụ đã reo lên.
Sư phụ nhấc điện thoại lên nghe, nhưng sau khi nghe xong thì sửng sốt một lát, theo bản năng mở miệng nói: “Tiểu Phong gọi điện cho mình làm gì vậy?”