Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi đến trước mặt Hương Chúc Trương.
Vạn Vi đỡ lấy Hương Chúc Trương, lo lắng nói: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ bị làm sao vậy?"
Tuy nhiên, Hương Chúc Trương lại gần như bị thiếu khí, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, người đầy máu me và trông vô cùng khó chịu.
Nhưng ông ta vẫn nghiến răng, một tay tóm lấy Vạn Vi, dùng hết sức lực, sau đó lộ ra hàm răng đầy máu mà nói: “Đi, đi đi, nếu con không đi thì sẽ muộn mất!”
“Sư phụ! Đi cái gì mà đi? Tốt nhất là con nên cầm máu cho sư phụ trước!"
Vạn Vi trông vô cùng lo lắng, một tay ấn vào xương sườn trái của Hương Chúc Trương.
Có vẻ như ông ta đã bị một món vũ khí sắc nhọn nào đó đâm trúng, chảy máu liên tục.
Lão Phong thấy thế thì nhướng mày, sau đó mở miệng nói thẳng: “Để tôi tới xem đi!”
“Anh tới?” Vạn Vi cảm thấy có chút không hiểu.
Nhưng tôi lại gật đầu nói: “Cậu ta là một nửa bác sĩ!”
Khi Vạn Vi nghe đến hai chữ “bác sĩ”, giống như đã nắm được một cọng rơm cứu mạng, cho dù đối phương là nửa bác sĩ hay là một người đều được.
Sau đó cô ấy vội vàng gật đầu nói: "Được, được..."
Nói xong, cô ấy lập tức bước sang một bên. Nhưng Hương Chúc Trương vẫn kìm nén sự khó chịu mà lên tiếng: "Đi đi, đi nhanh lên! Nếu con không đi thì sẽ không thể rời đi được nữa!"
Nhìn thấy Hương Chúc Trương lo lắng như vậy, có lẽ ông ta đã gặp phải kẻ thù rồi.
Tôi trầm mặt, sau đó nói thẳng với ông ấy từ vị trí bên cạnh: "Hương Chúc Trương, rốt cuộc thì ông đã gặp phải chuyện gì vậy?"
Lúc này, Hương Chúc Trương mới chú ý đến tôi.
"Tiểu Đinh! Các cậu, các cậu cũng mau đi đi, kẻ thù của tôi, kẻ thù của tôi đang đến ..." Nói xong, Hương Chúc Trương lại ho khan hai tiếng.
Lão Phong cũng lộ ra vẻ ngưng trọng: "Đừng nói nữa!"
Lão Phong vừa nói vừa xé áo của Hương Chúc Trương ra.
Trên sườn trái của ông ta quả thực là có một cái lỗ máu, máu không ngừng tuôn ra.
Nhưng nhìn thế nào thì tôi cũng cảm thấy lỗ máu kia giống như bị móng vuốt đâm trúng, có trời mới biết kẻ thù của ông ta là ai.
Lão Phong liếc nhìn miệng vết thương kia thêm vài lần, đột nhiên giơ tay lên và điểm vào vài huyệt vị ở trên cơ thể Hương Chúc Trương.
Thật đúng là đừng nói, sau khi điểm vài cái, vết thương đang rỉ máu của Hương Chúc Trương rõ ràng là đã đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ bằng chiêu thức điểm huyết cầm máu đó, e rằng trong giới trung y hiện tại cũng không có bao nhiêu người có thể làm được.
Nói lão Phong là một nửa bác sĩ gần như là đang chê bai cậu ta vậy.
Chỉ là do y thuật của Độc đạo trưởng còn cao minh hơn, cho nên mới khiến cho thực lực của lão Phong bị che đậy mà thôi.
Vạn Vi nhìn thấy cảnh này, không khỏi lộ ra một chút vui mừng.
Nhưng lão Phong vẫn lộ ra vẻ trầm mặt: "Băng, rượu, thuốc cầm máu, kim khâu. Vết thương này quá lớn, cần phải xử lý đơn giản trước, điểm huyết cầm máu này sẽ không kéo dài được lâu đâu."
Vạn Vi nghe xong thì liên tục gật đầu: “Được, được!”
Cô ấy đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, vội vàng lao vào phòng sau.
Mấy thứ này, nói chung đều sẽ được dự trữ một ít ở trong nhà.
Một lúc sau, Vạn Vi đã lấy ra một hộp y tế, vội vàng đưa đồ cho lão Phong.
Thủ pháp của lão Phong rất thuần thục, nhanh chóng xử lý xong vết thương cho Hương Chúc Trương, cuối cùng là từ trong túi móc ra một chiếc lọ nhỏ rồi đổ ra một viên thuốc.
"Đây là thuốc an thần, sau khi uống vào thì vận công điều khí, làm vậy sẽ khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn!" Nói xong liền đút cho Hương Chúc Trương uống.
Mặc dù Hương Chúc Trương không quen không biết Lão Phong nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn.
Chỉ thấy ông ta khép hờ hai mắt rồi vận chuyển đạo khí. Một lúc sau, sắc mặt của Hương Chúc Trương đã khôi phục lại được một chút.
Lúc này ông ta mới mở hai mắt, sau đó nói: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng của tôi!”
Nói xong, Hương Chúc Trương cũng chắp tay về phía lão Phong.
Nhưng lão Phong lại xua tay: "Tiền bối, chúng tôi tới đây là để lấy Thực Âm Cổ! Xin tiền bối thành toàn!"
Sắc mặt của Hương Chúc Trương vừa mới dịu xuống, nhưng khi nghe thấy lời này, sắc mặt của ông ta lại đột nhiên thay đổi: "Các cậu, các cậu cùng một nhóm với đám người kia..."
Nói xong, Hương Chúc Trương liên tục lùi về phía sau, trông vô cùng sợ hãi.
Lão Phong và tôi đều cảm thấy rất buồn bực, Vạn Vi thấy vậy thì vội vàng ôm lấy Hương Chúc Trương: "Sư phụ, trong tay của bọn họ có Hắc Liên Hỏa!”
“Cái gì? Thánh Hỏa?” Hương Chúc Trương lại lộ ra vẻ sợ hãi và không thể tin được.
Vạn Vi gật đầu: "Đúng vậy, con đã thử qua rồi. Quả thực là Thánh Hỏa, bọn họ muốn Thực Âm Cổ!”
“Nhanh! Nhanh để cho tôi nhìn một chút!” Tựa hồ Hương Chúc Trương không cảm thấy chút đau đớn nào ở trong người, lúc này sắc mặt đã liên tục thay đổi.
Tôi không biết Hắc Liên Hỏa là gì, cũng không biết rõ về Thánh Hỏa này lắm.
Nếu Hương Chúc Trương muốn xem thì tôi sẽ để ông ta xem vậy.
Vì vậy mà tôi đã giơ tay của mình lên, trực tiếp để lộ hoa văn Hắc Liên Hoa ở trên lòng bàn tay trái ra.
Khi Hương Chúc Trương nhìn thấy hoa văn Hắc Liên Hoa này, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng kết ấn, trong miệng cũng lẩm bẩm vài từ.