Cuối cùng là điểm một chút vào lòng bàn tay của tôi, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, một ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện ở trên lòng bàn tay của tôi.
Trong khoảng khắc ngọn lửa đen này xuất hiện lại khiến tôi bị giật mình, đang định thu tay thì lại bị Hương Chúc Trương giữ chặt: “Đừng cử động, nó sẽ không làm hại cậu đâu!” Hương Chúc Trương mở to hai mắt nhìn, trông rất say mê.
Mà tôi cũng không hề có cảm giác nóng rát, thay vào đó là một cảm giác có chút lạnh lẽo.
Nhưng khi nhìn ngọn lửa đen ở trong lòng bàn tay của mình, trong lòng lại “Phanh phanh phanh” nhảy nhót không ngừng.
Bởi vì chuyện này quá mức quỷ dị, nhưng chẳng phải thế giới mà chúng tôi tiếp xúc cũng kỳ lạ đến vậy sao?
Thấy ngọn lửa đen này không thiêu đốt mình, tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.
Theo sau đó, ngọn lửa đen này cũng dần dần biến hình, cuối cùng hóa thành Hắc Liên Hỏa.
Cuối cùng là từ từ biến mất, hoa văn Hắc Liên Hoa trong lòng bàn tay của tôi cũng biến mất ngay sau đó.
Hương Chúc Trương vui mừng đến mức nước mắt giàn giụa, cách mà ông ta nhìn tôi cũng đã thay đổi.
"Tiểu, Tiểu Đinh. Không, Hắc Liên Thánh Sứ. Đệ tử Trương Đại Bảo dưới trướng Khinh Vũ Thiên Tôn khấu kiến Thánh Sứ.”
Nói xong, Hương Chúc Trương lại thực sự muốn lễ bái với tôi.
Khi nhìn thấy điều này, tôi choáng váng ngay tại chỗ. Mẹ nó cái tình huống gì đây? Đang yên đang lành, tại sao tôi lại vô duyên vô cớ trở thành một Hắc Liên Thánh Sứ gì đó vậy?
Tôi chưa kịp phản ứng thì Hương Chúc Trương đã thực sự quỳ xuống dù đang bị thương.
Không chỉ có như thế, ông ta còn muốn Vạn Vi quỳ xuống.
Vạn Vi thấy sư phụ của đã quỳ xuống như vậy, tuy có chút không tình nguyện nhưng cũng mở miệng nói theo: "Đệ tử Vạn Vi dưới trướng Khinh Vũ Thiên Tôn khấu kiến Thánh Sứ!"
Nghe đến đây, tôi mới chợt thanh tỉnh lại, vội vàng ngăn Vạn Vi lại, sau đó vừa nói vừa đỡ Hương Chúc Trương lên: “Hai người đang làm gì vậy? Hoa văn này là do một người bạn tặng cho tôi. Tôi cũng không phải là Thánh Sứ gì đó, cũng chưa từng gia nhập Giáo phái Hắc Liên Hỏa gì đó của các người. Người bạn đó của tôi nói, cứ cầm lấy cái hoa văn này là các người sẽ đưa cho tôi Thực Âm Cổ!"
Tôi nhanh chóng giải thích, dù sao thì tôi thực sự không phải là Hắc Liên Thánh Sứ gì đó.
Nhưng Hương Chúc Trương lại vô cùng kích động, lắc đầu nói: "Không, không, chỉ cần trong tay nắm giữ Hắc Liên Thánh Hỏa thì ngài chính là Hắc Liên Thánh Sứ. Đệ tử đã chờ đợi ngày này mấy chục năm, cuối cùng cũng được nhìn thấy Thánh Hỏa thoát khỏi cảnh đen tối và nhìn thấy được ánh mặt trời rồi…”
****************
Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao bản thân lại trở thành Hắc Liên Thánh Sứ gì đó.
Tôi thực sự không biết, rốt cuộc thì cái tên Hương Chúc Trương này tin vào loại tôn giáo nào.
Tôi cảm thấy rất lúng túng, nhưng cũng không muốn mình tập trung quá nhiều vào vấn đề này, việc chúng tôi cần làm bây giờ là phải mang Thực Âm Cổ này về càng sớm càng tốt.
Còn những chuyện khác thì tôi không muốn nghĩ tới chút nào.
Thậm chí tôi còn không cảm thấy có chút hứng thú nào đối với vị trí Hắc Liên Thánh Sứ gì đó.
Sau khi nảy ra ý nghĩ này, tôi vội vàng mở miệng nói với Hương Chúc Trương: "Hương Chúc Trương, hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là để lấy Thực Âm Cổ. Về phần Thánh Sứ, hay Thánh Hoả gì đó, tôi hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa cái này chỉ là vừa được một người bạn của tôi tặng cho tôi mà thôi!"
Hương Chúc Trương nghe tôi nói như vậy thì cũng không cãi cọ gì với tôi, mà chỉ liên tục gật đầu: "Nếu Hắc Liên Thánh Sứ vì Thực Âm Cổ này mà đến, vậy tôi đương nhiên phải dùng hai tay dâng lên. Thánh sứ, mời vào trong, tối nay có kẻ thù đang muốn giết hại đệ tử. Cho nên chúng ta phải di chuyển nhanh một chút!”
Hương Chúc Trương che miệng vết thương lại, bộ dạng trong có vẻ rất mệt mỏi. Nhưng lúc này, thái độ của ông ta đối với tôi lại cực kỳ khách khí.
Trước đây tôi đã từng mua hàng của ông ta, ông ta không chỉ là một tên gian thương mà còn thích chưng ra vẻ mặt kiêu ngạo, chưa từng lộ ra một biểu tình như vậy.
Hôm nay lại treo trên mặt một nụ cười tươi rói, thật sự là có chút không quen.
Tuy nhiên, kẻ thù mà cái tên Hương Chúc Trương này nhắc đến lại thu hút sự chú ý của tôi.
Vừa rồi tôi vốn muốn hỏi là ai đã làm Hương Chúc Trương bị thương, nhưng lão già này vừa đối mặt một cái là đã quỳ xuống bái lạy.
Mở miệng một tiếng là kêu Hắc Liên Thánh Sứ, khiến cho tôi không kịp mở miệng.
Vì vậy, tôi nói với Hương Chúc Trương: "Hương Chúc Trương, kẻ thù của ông là ai? Có lợi hại không?”
Nghe tôi nói như vậy, Hương Chúc Trương vừa che miệng vết thương vừa thở dài một hơi: "Ai! Cũng là một kẻ vì Thực Âm Cổ mà đến. Là một tên yêu nhân ngự quỷ, có tên là Bảo Khánh đạo trưởng, hay còn được gọi là Bảo Khánh Vương!”
Hương Chúc Trương có chút bất đắc dĩ mà mở miệng nói, nhưng ông ta cũng tăng nhanh bước chân mà dẫn chúng tôi về phía sau phòng.
Nhưng vừa nghe được lời này, sắc mặt của chúng tôi đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ kinh hãi.
Bảo Khánh Vương? Mẹ nó, đây không phải là tên yêu đạo đã trốn thoát vào đêm qua sao? Tại sao hôm nay còn xuất hiện ở chỗ này chứ?