Thi Muội (Dịch Full)

Chương 969

Chương 969 Chương 969

Sau khi những kinh mạch màu đen đó xuất hiện với số lượng nhất định, con lệ quỷ kia có vẻ càng thêm đau khổ, cuối cùng chỉ nghe nó hét thảm lên một tiếng“A”, thân thể “Oanh” một tiếng nổ tung, hồn phi phách tán.

Nhìn đến đó, lão Phong và tôi đều sinh ra cảm giác rất khó tin.

Một con rết cắn chết một con lệ quỷ, cho dù bản thân có là người trừ tà thì tôi cũng không dám tin.

Nhưng chuyện này đã xảy ra ở ngay trước mắt chúng tôi, tuy lạ lùng nhưng quả thực là có thật.

Tôi lập tức há hốc mồm, cảm thấy con rết này thật sự rất đáng sợ, ngay cả quỷ mà nó còn có thể độc chết, nếu đổi lại là đi cắn người thì hậu quả sẽ còn thảm khốc đến mức nào?

Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất khó tin, nhưng với việc bổ sung thêm một sát thủ mạnh mẽ như vậy, tôi và Lão Phong cũng tăng nhanh tốc độ tấn công.

Cộng thêm sự phối hợp giữa tôi với lão Phong và sự uy hiếp của Hoả Thiên công, năm con lệ quỷ đã bị trấn sát trong chớp mắt.

( trấn sát: trấn áp và giết chết )

Tuy nói là có năm con, nhưng chúng tôi chỉ mất có ba phút.

Huống chi, trong tay của chúng tôi còn không có kiếm gỗ đào và các loại pháp khí khác, mà nhân số của đối phương lại có tận mười hai con, gấp sáu lần so với quân số của chúng tôi.

Một chiến tích lớn như vậy là đã cực kỳ không tệ rồi.

Mà một bên khác, Bảo Khánh Vương vẫn đang miệt mài né tránh con rắn nhỏ màu vàng kia.

Kết quả là sau vài hiệp, Bảo Khánh Vương lập tức phát hiện mình hoàn toàn không thể bắt được con rắn nhỏ màu vàng đó.

Thậm chí còn ngay mới vừa rồi, bởi vì ông ta đã lơ là sơ suất mà xem thường đối thủ, mà bản thân ông ta đã bị con rắn nhỏ màu vàng này cắn vào mu bàn tay trái.

Vạn Vi thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nói với con rắn nhỏ màu vàng kia: "Tiểu Kim, trở về đi!"

Con rắn nhỏ cũng rất nghe lời, sau khi nghe Vạn Vi nói như vậy thì nhanh chóng quay trở lại chỗ của Vạn Vi, cuối cùng là theo ống tay áo của Vạn Vi mà bò vào bên trong.

Sau khi Bảo Khánh Vương bị cắn, sắc mặt của ông ta cũng lập tức thay đổi, giơ tay lên rồi vội vàng lùi lại.

Sau đó ông ta cũng bắt đầu dùng bàn tay còn lại để bóp chặt miệng vết thương lại, thầm mắng một tiếng: Chết tiệt.

Nhưng Vạn Vi lại cười lạnh: "Hừ! Nếu ông đã bị Tiểu Kim nhà tôi cắn trúng, ông không không sống nổi đâu!"

Bảo Khánh Vương lộ ra sắc mặt âm trầm, vội vàng điểm hai huyệt vị cho chính mình rồi nói: "Trở về!"

Sau đó, mấy con lệ quỷ còn xót lại đã lập tức quay trở về bên người Bảo Khánh Vương.

Thấy lệ quỷ đã rút lui, tôi và lão Phong cũng trực tiếp tiến lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.

Nhưng Bảo Khánh Vương đã giẫm lên ngực của Phong ca rồi nói: “Đừng tới gần, nếu không tôi sẽ giẫm chết cậu ta!”

Nói xong, ông ta lại dùng lực.

Sắc mặt của Phong ca cực kỳ không tốt, bởi vì đường đường là một cường giả cấp Đạo Quân, cứ như vậy mà lại rơi vào trong tay một yêu đạo nhỏ bé như Bảo Khánh vương, khiến cho anh ta tức giận đến mức không nói nên lời.

Lão Phong và tôi thấy vậy thì cũng không dám làm gì lỗ mãng.

Nếu chẳng may ông một cước giẫm chết Phong ca thì hậu quả của nó thật đúng là rất nguy hiểm.

"Đừng có mà lộn xộn, ông đã không còn đường để trốn nữa đâu!" Tôi tiếp tục nói.

Bảo Khánh Vương không để ý đến tôi và lão Phong, mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Vạn Vi rồi nói: “Là do bổn toạ bất cẩn, thật không ngờ cháu gái lại có thể dưỡng ra một con Linh Xà như vậy. Sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy thì bổn toạ nên vận dụng mười hai con lệ quỷ kia giết chết cháu trước!”

"Hừ, muộn rồi. Mười phút sau, độc của Tiểu Kim sẽ khiến ông chết bất đắc kỳ tử!" Vạn Vi lạnh lùng nói.

Thế nhưng cái tên Bảo Khánh Vương này lại chậm rãi nâng ống trúc lên, mà con Thực Âm Cổ kia cũng vừa được đặt vào bên trong đó.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Vạn Vi rồi nói: "Cháu gái, mau đưa cho bổn toạ thuốc giải. Nếu không, trước khi bổn toạ chết thì cũng phải bóp chết con côn trùng này, đồng thời dẫm chết tên mệnh hồn này."

Nói xong, Bảo Khánh Vương lại liếc mắt nhìn về phía chúng tôi.

Nhìn thấy đối phương như thế, lão Phong và tôi cũng cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

Nếu Bảo Khánh Vương thực sự dám làm như vậy thì tổn thất của chúng tôi sẽ rất lớn.

Chẳng phải lão Phong, Phong ca và Độc đạo trưởng đều xong đời luôn sao.

Tôi cau mày nhưng không nói.

Nhưng ngay tại lúc này, Vạn Vi lại đột nhiên trở nên kích động nói: "Đừng, ông không được phép làm tổn thương Tiểu Hắc!"

Bảo Khánh Vương nghe đến đó, khóe miệng của ông ta cũng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Tôi biết chứ. Dù sao thì lúc sư thúc còn ở trong Hắc Liên giáo thì cũng biết rất rõ quy củ ở bên trong đó, mà mạng của con côn trùng này còn lớn hơn cả các người. Một khi đã như vậy thì cháu mau đưa thuốc giải cho tôi đi!”

Vạn Vi cau mày: "Vậy trả Tiểu Hắc lại cho tôi trước."

"Còn Phong ca nữa!" Tôi hét lên.

Bảo Khánh Vương cau mày: "Đừng có mà đàm phán điều kiện với bổn toạ, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc. Hơn nữa các người cần phải thối lui, sau đó thả tôi rời đi!”

Tôi biết rất rõ, lúc này mình không được phép làm ra cử chỉ quá yếu đuối, nếu không sẽ khiến cho cuộc đàm phán này nghiêng về một bên, cho nên tôi đã cường ngạnh trả lời một câu:

Bình Luận (0)
Comment