“Đừng có mà được voi đòi tiên, thời gian của ông không còn nhiều nữa. Sắc mặt của ông cũng đã thay đổi, nếu để chất độc tấn công vào tim, cho dù có thuốc giải thì cũng sẽ để lại mầm bệnh."
Bảo Khánh Vương nghe đến đó, dường như cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác khó chịu, quả thực là có chút không được thoải mái, mà rõ ràng nhất chính là cảm giác khó thở.
Thấy ông ta như vậy, tôi lại nói rất nhẹ nhàng: “Không bằng chúng ta thương lượng đi, ông trả Phong ca lại cho tôi trước, sau đó chúng tôi mới thả ông rời đi, đến lúc đó một tay giao thuốc, một tay giao trùng, ông thấy thế nào?”
Bảo Khánh Vương nheo mắt, như thể đang đưa ra quyết định.
Ước chừng mấy giây sau, chỉ nghe Bảo Khánh Vương lại mở miệng nói: “Không được, không thể giao con quỷ này trước cho mấy người, bởi vì cậu ta quá lợi hại! Một khi tháo bỏ lá bùa này ra thì tôi sẽ không có cách nào có thể đối phó. Tôi có thể giao con côn trùng này cho các người trước, sau đó lại đưa cho tôi thuốc giải. Dù sao hai người các cậu cũng là song sinh mệnh hồn, nếu như tôi giết chết cậu ta thì ngay cả cậu cũng sẽ chết! Huống chi, cháu gái, cháu thân là người của Bạch phái, chắc cháu cũng không muốn nhìn thấy một tên đồng đạo của Bạch phái phải chết ngay trước mặt cháu đâu, đúng không?”
Nói xong, Bảo Khánh Vương chỉ vào lão Phong, rồi lại nhìn về phía Vạn Vi.
Vạn Vi nghe đến đó, cũng vô thức nhìn về phía lão Phong.
Tôi liếc nhìn Vạn Vi, mà thuốc giải cũng đang ở trong tay Vạn Vi, cho dù tôi có nói không được thì nếu Vạn Vi không đồng ý thì cũng vô ích.
Nhưng thứ mà Vạn Vi coi trọng nhất chính là con côn trùng kia, lúc này lại nghe đối phương muốn để con côn trừng kia đi trước, cho nên đương nhiên đồng ý.
Bởi vậy tôi đã nghe Vạn Vi mở miệng nói: “Được, tôi đồng ý với ông!”
Vạn Vi vừa dứt lời, Bảo Khánh Vương đã trực tiếp ném ống trúc đi.
Vạn Vi cầm lấy và mở ra kiểm tra, sau khi thấy ở bên trong đó quả thực là Thực Âm Cổ thì lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Được rồi, hiện tại các người mau tránh đường đi!" Bảo Khánh Vương tiếp tục nói.
Vì để có thể bảo toàn cho Phong ca, chúng tôi chỉ có thể thỏa thuận với tên này, sau đó rút lui và mở ra một con đường cho ông ta.
Tốc độ của Bảo Khánh Vương rất nhanh, dưới sự bảo vệ của mấy con lệ quỷ kia thì đã nhanh chóng đi tới cửa.
Mà khoảng cách giao thoa với chúng tôi là khoảng tám mét.
Lúc này, Vạn Vi cũng lấy ra một cái lọ, biểu thị đây là thuốc giải.
Nhưng tên yêu đạo kia còn làm ra vẻ mà nói với Vạn Vi: "Làm sao bản toạ có thể chắc chắn đây là thuốc giải? Nếu chẳng may thứ đó là thuốc độc, vậy chẳng phải bổn toạ sẽ đi gặp ông bà tổ tiên hay sao?"
Vạn Vi lộ ra sắc mặt lạnh lùng: "Trên người của tôi không có thuốc độc, chỉ có viên Kim Xà đan này thôi. Ông tin hay không thì kệ ông. Dù sao, người trúng độc cũng không phải là tôi!"
Thực ra thì cái tên Bảo Khánh Vương thân mang độc rắn này cũng cảm thấy rất hoảng sợ.
Nhưng lúc này ông ta lại nhướng mày, cắn răng nói: "Được! Tôi đếm đến ba, chúng ta một tay giao người, một tay giao thuốc!"
********************
Đối với kế hoạch này, chúng tôi không quan tâm đến chuyện liệu tên yêu đạo này có chạy thoát hay không, điều quan trọng nhất là phải chuộc lại Phong ca trước đã.
Thấy tôi và lão Phong căng thẳng như vậy, Vạn Vi cũng lập tức mở miệng nói: "Được! Nhưng đừng có mà giở trò gì nữa đấy!"
“Hừ! Bổn toạ đã tung hoành giang hồ được mấy chục năm, sao có thể giở trò bẩn với đám tiểu bối các người chứ!” Bảo Khánh Vương lạnh lùng nói.
Vạn Vi cũng không để ý, chỉ hờ hững đáp một câu: "Tốt nhất nên là như vậy! Tiếp theo sẽ do ông đếm!"
Cùng lúc đó, Vạn Vi đã giơ bình thuốc lên.
Bảo Khánh Vương cũng bắt đầu đếm.
Ba…
Hai…
Một…
Một chữ mới vừa rơi xuống đất, tất cả chúng tôi đều nhướn mày, tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Tuy nhiên ngay sau đó, Vạn Vi đã ném lọ thuốc kia đi.
Đồng tử của Bảo Khánh Vương đột nhiên giãn ra, cánh tay vung lên, mấy con lệ quỷ kia đã lao thẳng về phía bình thuốc, muốn cướp bình thuốc đó về.
Nhưng Phong ca ở trong tay cái tên Bảo Khánh Vương cũng không được đẩy ra ngoài.
Nhìn thấy điều này, trong lòng của chúng tôi đều “Lộp bộp” một tiếng.
Mẹ kiếp! Quả nhiên tên này thực sự dám giở trò.
Lão Phong chỉ vào cái tên Bảo Khánh Vương mà mắng ngay tại chỗ: “Yêu đạo, còn không mau thả người!”
Giọng điệu của cậu ta rất tức giận, hận không thể xé nát cái tên Bảo Khánh Vương kia.
Vạn Vi cũng hừ một tiếng: "Yêu đạo, thủ đoạn cũng thật bẩn!"
Nhưng Bảo Khánh Vương lại cười lạnh một tiếng rồi nói: "Gừng càng già càng cay, hôm nay bổn toạ sẽ dạy cho người một bài học, đám tiểu bối các người mà cũng dám chơi đùa với bổn toạ, thật đúng là tự mình tìm chết!”
Vừa nói ra lời này, Bảo Khánh Vương đột nhiên giơ tay lên, một chưởng nhắm vào đầu của Phong ca.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, sau ót của Phong ca đã lập tức trúng phải một đòn nghiêm trọng.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, nếu trúng phải một chưởng như vậy, cho dù Phong ca không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Quả nhiên, sau một chưởng này, cả người của Phong ca đã nằm ở trên mặt đất.
Thân thể run rẩy lúc sáng lúc tối, tam hồn không xong, bảy phách không tụ.