Thi Muội (Dịch Full)

Chương 987

Chương 987 Chương 987

Sau khi đưa ra quyết định này, tôi đã hạ quyết tâm và đi về phía Mộ Dung Ngôn...

*******

Lúc này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an, trong đầu cũng tràn ngập suy nghĩ về Mộ Dung Ngôn và sau đó là cảnh tượng tôi ôm hôn cô ấy.

Trong mắt của tôi, dường như khoảnh khắc tiếp theo tôi sẽ ôm Mộ Dung Ngôn vào lòng, bây giờ nghĩ đến điều đó khiến trong lòng tôi dâng lên đủ loại ấm áp và hạnh phúc.

Không những vậy, cổ họng cũng xuất hiện cảm giác nóng rực, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng ra vị ngọt ngào khi tôi hôn Mộ Dung Ngôn.

Tuy nhiên, điều mà tôi tuyệt đối không bao giờ ngờ chính là.

Ngay tại trong lúc mấu chốt này, một người giấy trắng không có mắt đột nhiên lao vào trong tiểu viện.

Người giấy trắng này khi đi lại sẽ không phát ra âm thanh, cho nên trước đó tôi mới hoàn toàn không để ý đến nó.

Chờ đến khi tên này xuất hiện, đột nhiên từ phía sau lên tiếng: “Tiểu thư, cô gia …”

Giọng nói này giống như một bóng ma, không hề báo trước mà lập tức xuất hiện ở phía sau lưng tôi.

Vốn dĩ trong đầu óc của tôi lúc này chỉ có bóng dáng của một mình Mộ Dung Ngôn, lại còn đang chuẩn bị mạnh dạn làm chuyện xấu, nhưng kết quả thì hay rồi, ngay khi tên này đột nhiên truyền tới một câu như vậy thì đã lập tức khiến tôi giật cả mình.

Trong lòng “lộp bộp” một tiếng giống như bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu đến chân, mà cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

Không chỉ có tôi, mà cả thân thể mềm mại của Mộ Dung Ngôn ở trước mặt tôi cũng run rẩy một chút.

Nhưng nó rất nhỏ, giống như chỉ trong một cái chớp mắt vậy.

Lúc này, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Dung Ngôn đang đứng ở phía trước đã quay người lại.

Lúc này khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, dường như không dám nhìn tôi, mà ở trên đó còn mang theo một chút ngượng ngùng.

Giọng điệu của cô ấy cũng có chút gấp gáp mà nói với người giấy trắng: “Chuyện gì?”

Nói xong, Mộ Dung Ngôn đã lướt qua người tôi và đi về phía trước.

Tôi cũng theo bản năng mà trợn to mắt, cái tên giấy trắng chết tiệt này, sớm không đến muộn không đến lại cứ nhằm đúng lúc tôi chuẩn bị phát động đòn tấn công toàn diện vào phòng ngự tâm lý của Mộ Dung Ngôn thì lại xông ra, thật đúng là muốn xé rách mày mà.

Trong lòng lẩm bẩm, cảm thấy người giấy trắng này đã phá hỏng bầu không khí giữa Mộ Dung Ngôn và tôi.

Nhưng còn tên giấy trắng kia thì sao?

Vẫn là một bộ dáng giống như không có chuyện gì, mà lúc này sau khi nó nghe Mộ Dung Ngôn lên tiếng thì lập tức trả lời: “Tiểu thư, Dạ Phong công tử cầu kiến!”

“Dạ Phong?”

“Đúng vậy, Dạ Phong công tử đã chờ ở ngoài sảnh.”

Mà sau khi nghe đến đó thì tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

Bởi vì cái tên Dạ Phong này chính là cái tên muốn đào góc tường của tôi, mà tên đó cũng là nam quỷ trẻ tuổi nhất được xưng là một trong Ngũ Quỷ Hùng gì đó.

Tên khốn đó cũng có hứng thú với Mộ Dung Ngôn, mẹ nó, lần trước gã còn dám vu khống tôi ôm chăn đi vào rừng cây nhỏ với Từ Lâm Tĩnh.

Mẹ kiếp, nếu không phải bản thân tôi không đánh thắng được gã thì tôi đã giết chết tên này từ lâu rồi.

Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì khẽ gật đầu: “Được! Bảo anh ta đợi một lát, tôi sẽ đi gặp anh ta sau!”

“Vâng!”

Người giấy trắng máy móc trả lời, sau đó lui ra ngoài.

Sau khi người giấy trắng rời đi, Mộ Dung Ngôn lại quay đầu nhìn sang tôi: “Đinh Phàm, Dạ Phong đến rồi, anh trở về trước đi, hôm khác tôi sẽ đến tìm anh sau?”

Tôi có thể nhận ra, hiện giờ thái độ của Mộ Dung Ngôn đối với tôi, còn có cả việc gọi tên của tôi đều đã thay đổi.

Đặc biệt là ánh mắt, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự thân mật mà trước đây tôi chưa từng trải qua.

Tôi cảm thấy rất vui mừng, nhưng hôm nay sau khi đến đây thì tôi vẫn còn chưa nói cho cô ấy biết về chuyện giải trừ Âm hôn.

Hiện tại Dạ Phong cũng đã tới, cho nên tôi lại hỏi thêm một vấn đề: “Thi Muội, tại sao cái tên Dạ Phong kia lại tới tìm cô vậy?”

Mộ Dung Ngôn khẽ lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết, nếu không thì như thế này đi! Chúng ta cùng đi qua đó, theo tôi nghĩ cho dù anh có về sớm thì cũng không ngủ được mà lại chơi game!”

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Mộ Dung Ngôn tựa hồ có chút phàn nàn.

Tôi sửng sốt trong giây lát, có vẻ như Mộ Dung Ngôn khá hiểu rõ công việc và thời gian nghỉ ngơi của tôi.

Hiện tại thấy cô ấy bằng lòng dẫn tôi đi gặp Dạ Phong như vậy, cho nên tôi cũng không từ chối, sau đó tôi lập tức mở miệng nói: “Được! Sau khi gặp được Dạ Phong, tôi sẽ nói cho cô một chuyện, một chuyện rất quan trọng.

Mộ Dung Ngôn không nói gì nhưng ánh mắt nhìn tôi lại tràn đầy sự tò mò: “Được rồi! Vậy lát nữa anh lại nói cho tôi nghe!”

Nói xong, Mộ Dung Ngôn nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.

Lúc Mộ Dung Ngôn cười nói như vậy thì trông cô ấy thực sự rất đẹp, giống như đang tắm trong gió xuân vậy.

Sau đó Mộ Dung Ngôn dẫn tôi rời khỏi nơi này, đi tới sảnh trước mà Dạ Phong đang chờ.

Bình Luận (0)
Comment