Một lúc sau, chúng tôi đã đi tới sảnh trước.
Nhưng vừa đến nơi thì tôi đã cảm thấy ớn lạnh.
Từ phía xa tôi đã nhìn thấy trong phòng có vài bóng người, trong đó có một vị công tử văn nhã đang ngồi có dáng dấp bên ngoài mang hình dáng con người nhưng phẩm chất ở bên trong lại rất thấp kém.
Mà người đó không ai khác chính là Dạ Phong, một trong Ngũ Quỷ Hùng ở khu vực này của chúng tôi, là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Quỷ tộc, thực lực rất cao, ngay cả Mộ Dung Ngôn cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.
Ngoại trừ Dạ Phong, ở phía sau lưng anh ta còn có một nam quỷ một nữ quỷ và một quỷ trung niên, đây hẳn là người hầu của Dạ Phong rồi.
Trong lúc tôi đang đánh giá cái tên Dạ Phong này, anh ta cũng chú ý đến tôi và Mộ Dung Ngôn, sau đó đã đặt tách trà xuống và lập tức đứng dậy.
Cùng lúc đó, tên này còn nở một nụ cười tươi rói: “Mộ Dung tiểu thư!”
Vừa nói, tên này vừa lễ phép mà chắp tay với Mộ Dung Ngôn, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Nha! Đây không phải là Đinh Phàm, Đinh công tử sao?”
Nhìn thấy tên này đối với tôi ngoài cười nhưng trong không cười như vậy thì trong lòng tôi cảm thấy không vui, mẹ nó cái tên này cứ không có việc gì lại chạy đến chỗ của vợ tôi, mà đã chạy đến thì chắc chắn không có ý gì tốt lành.
“Dạ công tử! Đã lâu không gặp!” Tôi bình tĩnh đáp, không ngạc nhiên cũng không vui mừng.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngôn cũng mở miệng nói: “Dạ Phong công tử, ngày hành động đã được thống nhất. Không biết tối nay anh đến đây là có việc gì?”
Mộ Dung Ngôn vừa mở miệng, chiếc quạt xếp ở trong tay của Dạ Phong cũng vung lên “cạnh” một tiếng mở ra, sau đó chậm rãi lay động ở trước ngực của anh ta, cuối cùng anh ta mới ha hả nói: “Mộ Dung tiểu thư, tối nay Diệp mỗ đến đây là để phát thiệp mời!”
“Thiệp mời?” Mộ Dung Ngôn lộ ra một chút khó hiểu.
Tôi đứng ở bên cạnh nghe vậy thì cũng cảm thấy tò mò mà nhìn về phía cái tên Dạ Phong này.
Dạ Phong gật đầu, sau đó nói tiếp: “Đúng vậy, chính là đưa thiệp mời. Hôm nay em gái của tôi xuất quan, ba ngày nữa là sinh nhật một trăm tám mươi tuổi của em ấy, cho nên tôi mới nhân cơ hội này mời bạn bè gần xa tới dự tiệc.”
Em gái của Dạ Phong? Một trăm tám mươi tuổi? Tôi đứng đó sững sờ trong chốc lát nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Suy cho cùng, trong cái vòng này của Mộ Dung Ngôn, tất cả những gì mà tôi tiếp xúc cũng chỉ là một chút du hồn dã quỷ, còn người có tuổi tác một hai trăm tuổi thì thật đúng là chưa từng gặp qua.
Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy thì cái tên Dạ Phong này lại nói chuyện với tôi: “Nếu Đinh Phàm công tử cũng ở đây, tôi cũng mời Đinh Phàm công tử tới dự yến tiệc!”
Nói xong, Dạ Phong duỗi tay ra.
Ngay sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên ở phía sau anh ta lấy ra hai tấm thiệp nhỏ màu đen từ trong lòng ngực.
Trên tấm thiệp màu đen đó có một chữ “mời” màu đỏ, đặt ở trên đó trông vô cùng bắt mắt.
Dạ Phong cầm lấy tấm thiệp màu đen kia, trong tay lắc một cái, có một luồng khí đen nổi lên rồi bao trùm lấy tấm thiệp.
Sau đó anh ta vừa nở một nụ cười nhạt vừa đưa qua: “Mộ Dung tiểu thư, Đinh công tử!”
Mộ Dung Ngôn trực tiếp mỉm cười rồi nhận lấy, cũng không nói thêm gì.
Tôi nhìn tấm thiệp màu đen đang tỏa ra khí đen kia, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.
Thiệp mời của Quỷ, chúng tôi đã lăn lộn trong cái nghề này thì ít nhiều gì cũng đều đã nghe qua bốn từ này, cũng như những lời đồn đại về nó.
Ví dụ như, nếu một người sống sờ sờ nào đó nhận được một tấm thiệp mời của Quỷ, thì dự tiệc cũng chết, mà không dự tiệc cũng chết linh tinh.
Tuy nhiên, nếu muốn nói là ai đã từng gặp qua thì tựa hồ đúng là tìm không ra mấy người.
Nhưng hôm nay, tôi không chỉ được tận mắt nhìn thấy “Thiệp mời của Quỷ” trong truyền thuyết mà còn được người ta mời…
************
Nhìn vào tấm thiệp mời của Quỷ trong truyền thuyết, trong lòng tôi có chút gợn sóng.
Bởi vì theo truyền thuyết, phàm là những người nhận được tấm thiệp mời của Quỷ thì gần như là không có một người nào có thể sống sót.
Dạ Phong cầm tấm thiệp mời ở trong tay, sau khi thấy nó còn chưa được tôi tiếp nhận thì không khỏi mỉm cười: “Đinh phàm công tử làm sao thế, chẳng lẽ anh sợ rồi à?”
Đột nhiên bị Dạ Phong chế giễu như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nếu lý giải theo một cách nhìn khác, Dạ Phong này xem như là tình địch của tôi, cho dù tôi có túng quẫn đến đâu thì cũng không thể túng quẫn ở trước mặt tình địch của mình được.
Khóe miệng của tôi hiện lên một tia cười lạnh: “Sợ? Sợ cái gì? Chỉ sợ anh không có rượu ngon để chiêu đãi tôi thôi!”
Nói xong tôi liền vươn tay nhận lấy thiệp mời.
Nhưng ngay khi nhận được thiệp mời, tôi lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh được truyền đến từ cánh tay của mình.
Cảm giác lạnh thấu xương kia như thể thứ mà tôi đang cầm không phải là thiệp mời mà là một tảng băng.
Hơn nữa, khí đen trên tấm thiệp mời kia đột nhiên trở nên hưng thịnh, không ngừng ra tràn ra bên ngoài, khí đen của nó giống như một ngọn lửa, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Không chỉ có như thế, tấm thiệp mời kia giống như đang còn sống, vậy mà lại động đậy giống như muốn thoát khỏi tay của tôi.