Thi Muội (Dịch Full)

Chương 990

Chương 990 Chương 990

Tất nhiên, tôi cũng có một sự hiểu biết mới về tấm thiệp mời của Quỷ, nó vậy mà được cô đọng từ tử khí.

Bởi vì trước đó là do tôi không biết tấm thiệp mời của Quỷ này được cô đọng từ tử khí, vừa rồi chỉ cảm giác được một luồng tử khí và sự bài xích của nó, cho nên mới lập tức vận chuyển Hỏa Thiên Khí mà thôi.

Đồng thời, không nghĩ tới tấm thiệp mời của Quỷ mà mình nhận được lại ẩn chứa một huyền cơ như thế.

Chẳng trách người ta lại kiêng kỵ cái thứ được gọi là“thiệp mời của Quỷ”, bởi vì bản thân cái thiệp mời đó là thứ mà người sống không thể đụng vào.

Nhưng tôi cũng không nói nhảm quá nhiều, mà chỉ thản nhiên mở miệng nói: “Tôi đã nhận được thiệp mời của Dạ công tử, ba ngày sau, tất nhiên là sẽ đến dự tiệc!”

Dạ Phong nghe vậy thì cười “ha hả”: “Được! Dạ mỗ còn phải đi nơi khác hạ thiệp, Mộ Dung tiểu thư, Đinh công tử, cáo từ!”

Nói xong, Dạ Phong còn chắp tay với Mộ Dung Ngôn và tôi.

Dạ Phong không ở lại lâu, lập tức quay người rồi cùng thuộc hạ nhà mình rời khỏi đây.

Dạ Phong không phải là ác quỷ, chỉ là những chuyện có liên quan đến Mộ Dung Ngôn thì hai người chúng tôi có chút đối địch với nhau mà thôi, còn về việc cuối cùng sẽ phát triển đến mức phải sinh tử đối mặt thì…

Dạ Phong đi rồi, còn tôi thì cầm lấy thiệp mời của Quỷ ở trong tay.

Nhìn bề ngoài, đây chẳng qua chỉ là một tấm thiệp mời màu đen bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.

Sau khi tôi mở ra xem thì thấy bên trong có viết một cái địa chỉ.

Địa chỉ ở trên đó cũng rất đơn giản, số 137 phố Long Dương.

Tôi biết phố Long Dương này, đây là một khu phố cổ trong nội thành, còn số 137 ở đâu thì tôi không rõ lắm.

Sau khi tôi liếc thoáng qua địa chỉ, Mộ Dung Ngôn đang ở bên cạnh liền nói với tôi: “Đinh Phàm, anh dùng bùa chú niêm phong tấm thiệp mời này đi. Bằng không, luồng tử khí ở trên tấm thiệp mời này có thể khiến anh bị thương!”

Thấy Mộ Dung Ngôn quan tâm tôi như vậy, tôi khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng tìm một miếng vải để bọc nó lại, rồi dùng bùa chú niêm phong nó lại.

Bằng cách này, luồng tử khí ở phía trên sẽ không thể làm tổn thương tôi được.

Sau khi niêm phong tấm thiệp mời, tôi nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, ba ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau đến đó nhé.”

Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: “Ừ! Được. Đúng rồi, trước đó không phải anh đã nói là có một chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?”

Mộ Dung Ngôn đổi chủ đề, nghi hoặc hỏi.

Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cũng nhanh chóng thu hồi tâm trí rồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó trịnh trọng nói với Mộ Dung Ngôn: “Là như thế này, tôi đã tìm ra cách giải trừ Âm Hôn Quỷ Thuật rồi!”

**********

Khi tôi nói ra một câu như vậy, sắc mặt của Mộ Dung Ngôn lập tức thay đổi, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía tôi.

Mộ Dung Ngôn xuất hiện vẻ mặt như thế quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi cũng không vội nói tiếp mà đợi Mộ Dung Ngôn lấy lại bình tĩnh.

Trên khuôn mặt của Mộ Dung Ngôn lộ ra vẻ kinh hãi, ước chừng hai ba giây sau thì mới có thể mang theo vẻ mặt có chút không dám tin tưởng mà mở miệng nói: “Đồ, tên đàn ông thối chết tiệt kia, anh, anh đừng có mà nói bậy, anh, anh thật sự tìm được, tìm ra cách giải rồi sao?”

Nghe Mộ Dung Ngôn ngạc nhiên hỏi như vậy, hiển nhiên vấn đề này cũng đã đè nặng trong lòng của cô ấy lâu đến mức khiến cô ấy không thể thở nổi.

Suy cho cùng, mối quan hệ này của chúng tôi thực sự rất đặc biệt.

Nói một cách dễ hiểu thì cái này được gọi là Âm thân, hay còn gọi là Minh hôn.

Nhưng nếu nói khó nghe hơn một chút, thực ra đó chính là một đoạn quỷ chú.

Kể từ khi hai người chúng tôi kết thành “Âm hôn với người sống”, cuộc sống của chúng tôi đã gắn kết với nhau, cuối cùng chú định phải có một người chết hoặc một người hồn phi phách tán.

Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn như vậy, tôi trịnh trọng gật đầu với Mộ Dung Ngôn một cái, sau đó nói tiếp: “Đúng vậy! Nhưng hiện tại tôi không dám chắc 100%, bởi vì thông tin này là từ trong miệng của Độc đạo trưởng mà biết được, mà tin tức này là do ông ấy đọc được từ một cuốn tàn quyển Âm Hôn Quỷ Thuật. Còn về việc nó có thực sự khả thi hay không thì khó nói ...”

Tôi nói đúng sự thật, nhưng Mộ Dung Ngôn đã không thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng nữa, đôi mắt đẹp mở to, sau đó mở miệng nói với tôi: “Tên đàn ông thối chết tiệt kia, vậy anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là cách gì?”

“Chỉ cần khả thi thì cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa thì chúng ta cũng phải thử một lần, chỉ có như thế thì hai người chúng ta mới có thể cùng tồn tại, cũng không cần thiết phải có một người chết …”

Dưới sự kích động, Mộ Dung Ngôn đã nói ra suy nghĩ ở trong lòng của mình.

Nếu như nói Mộ Dung Ngôn muốn bản thân được sống thì hoàn toàn không cần phải kích động đến như vậy, chỉ cần ăn luôn tôi, hút sạch hồn phách của tôi là được..

Nếu làm như vậy thì Mộ Dung Ngôn sẽ sống sót, còn người bị hồn phi phách tán chẳng qua là tôi mà thôi.

Tuy nhiên, dường như từ trước đến nay Mộ Dung Ngôn chưa từng có ý định như vậy.

Bình Luận (0)
Comment