Mà cảnh tượng đó cũng đã in sâu vào trong lòng của tôi.
Trên thực tế, ngoài hung dữ ra thì Mộ Dung Ngôn còn có một mặt nữ tính và mềm mại, giống như bây giờ vậy.
Tôi xem mà mê mẩn, hoàn toàn không có cách nào có thể dùng từ ngữ để diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Không biết qua bao lâu, điệu múa kia của Mộ Dung Ngôn cũng kết thúc, cô ấy đứng ở nơi đó, nghịch ngợm quay đầu lại: “Đồ cặn bã nam, sao anh còn đứng ngây người như vậy! Mau tới đây, tôi dẫn anh đến một nơi!”
Nói xong Mộ Dung Ngôn xoay người một cái, sau đó biến thành một bóng dáng xinh đẹp rồi bay ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Mộ Dung Ngôn rời đi, hơn nữa còn bảo tôi đi theo, khiến tôi cũng nhanh chóng có phản ứng lại.
Tôi cũng không rảnh quan tâm gì khác mà vội vàng đuổi theo.
Một lúc sau, chúng tôi đi ra khỏi Mộ Dung phủ, tôi đi theo Mộ Dung Ngôn tiến vào nơi sâu hơn trong Quỷ Mã Lĩnh.
Trời tối, lạnh và âm trầm, trong rừng chỉ có tôi và cô ấy.
Cô ấy vừa chạy vừa cười, còn tôi thì đuổi theo ở phía sau, bất tri bất giác đã tiến vào chỗ cấm địa sâu nhất không ai dám đặt chân của Quỷ Mã Lĩnh…
*******
Đang chạy, Mộ Dung Ngôn và tôi đã tiến vào chỗ sâu của Quỷ Mã Lĩnh.
Ở đây dường như là nơi chưa từng có người đến, hoặc có lẽ là hoàn toàn không có người sống nào có thể đến được nơi này.
Ở đây có một cái đầm nước, mà trong truyền thuyết nơi này được người dân gọi là “Quỷ đầm”.
Người ta kể rằng vào đêm trăng sáng, hàng ngàn binh lính đã chết ở Quỷ Mã Lĩnh sẽ thức tỉnh từ bên trong Quỷ đầm kia, sau đó sẽ từ trong quỷ đầm bò ra ngoài.
Phàm là những sinh vật còn sống, nếu như dám đi ngang qua Quỷ đầm kia thì đều sẽ bị kéo vào trong đó.
Truyền thuyết này đã được thế hệ trước truyền miệng, cho dù bản thân tôi có đang sống tại địa phương này thì vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cái Quỷ đầm ở phía sau Quỷ Mã Lĩnh kia.
Lúc đuổi theo Mộ Dung Ngôn, sau khi đột nhiên nhìn thấy cái đầm nước này thì tôi không khỏi bị cái đầm nước này hấp dẫn.
Nước trong đầm phẳng lặng như một tấm gương trong suốt, mà bên trong tấm gương trong suốt này đang phản chiếu vầng trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời đêm.
Mà xung quanh đầm nước, vậy mà lại nở rộ những bông hoa nhỏ đủ màu sắc.
Những bông hoa nhỏ đó cũng giống như những bông hoa ở lối vào của Mộ Dung phủ, dày đặc phủ trên mặt đất, kéo dài vào trong rừng cây, như đang tô điểm thêm cho tấm gương trong suốt của mặt hồ.
Nhờ có ánh trăng mà tôi có thể nhìn rõ những thứ này, trong lúc nhất thời khiến tôi không nhịn được mà có chút khiếp sợ.
Không ngờ “Quỷ đầm” mà người xưa truyền miệng lại mỹ lệ đến như vậy.
Tôi sững sờ một lúc, cứ như vậy mà nhìn về phía đầm nước xinh đẹp.
Cũng không biết từ lúc nào Mộ Dung Ngôn đã xuất hiện ở bên cạnh tôi.
Cô ấy nhìn ngắm đầm nước kia cùng với tôi, sau đó mở miệng nói: “Ở đây rất đẹp! Mặc dù người dân xung quanh thích gọi nó là Quỷ đầm, nhưng tôi đã đặt cho nó một cái tên khác!”
“Cái tên khác?” Tôi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Ngôn.
“Ừ! Tôi gọi nó là Mắt Mỹ Nhân! Anh nhìn nó đi, có phải là rất giống với đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ không?” Mộ Dung Ngôn nói.
Không thể không nói, mô tả này của Mộ Dung Ngôn rất chính xác.
Đặc biệt khi ánh trăng soi xuống mặt nước càng khiến nó trông như một đôi mắt đẹp, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng huyền bí và đẹp đẽ.
“Ừ! Không tồi. Chẳng lẽ nơi mà cô muốn dẫn tôi tới, chính là đây sao?” Tôi nói tiếp.
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói xong thì không trả lời ngay mà lại đột nhiên ngồi xuống.
Cô ấy nhìn vào đầm nước ở trước mặt rồi nói với tôi: “Trăm năm qua, mỗi lần mà tôi cảm thấy không vui thì đều đi tới nơi này. Dường như việc nhìn ngắm đầm nước này có thể khiến tâm trạng của tôi tốt hơn. Mà khi tâm trạng của tôi trở nên vui vẻ thì vẫn sẽ tới đây để cùng chia sẻ niềm vui với nó, chỉ là trăm năm qua, tựa hồ tôi không có gì vui vẻ...”
Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngôn nói những lời như vậy, khiến tôi không nhịn được mà cau mày.
Dựa theo ý của Mộ Dung Ngôn, đầm nước này là vùng đất thuần khiết trong thế giới nội tâm của Mộ Dung Ngôn, cũng là nơi mà cô ấy ký thác cảm xúc.
Nhưng hôm nay, Mộ Dung Ngôn lại dẫn tôi tới đây, đến vùng đất thuần khiết trong thế giới nội tâm của cô ấy, nơi chứa đựng tình cảm của cô ấy.
Mà đây có phải là một loại thừa nhận dành cho tôi không? Có phải thái độ của cô ấy đối với tôi đã được thăng hoa và tăng lên không?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng trong đó phần lớn là cảm nhận được sự cô độc của Mộ Dung Ngôn.
Tôi biết rất rõ một số trải nghiệm của Mộ Dung Ngôn, ba trăm năm qua, cô ấy đã phải gánh chịu quá nhiều.
Thời trẻ phải mang trọng trách phục hưng Âm Thi môn ở trên lưng, thế nhưng lại bỏ mình từ rất sớm, hồn phách không nhận được sự tự do, cũng như không vào được luân hồi.
Cô ấy đã bị Mắt Quỷ giam cầm, bị cướp đoạt hồn cách, sau đó trở thành chiến khôi của Mắt Quỷ, trở thành công cụ của Mắt Quỷ, chiến đấu vì Mắt Quỷ.
Hơn một trăm năm cứ trôi qua như vậy, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi Mắt Quỷ, nhưng rồi lại bị tà giáo Mắt Quỷ đuổi giết, lại thêm một trăm năm không ngừng chiến đấu và trốn chạy.