Tôi không có cách nào có thể hiểu được, Mộ Dung Ngôn đã trải qua những ngày đêm dài đằng đẵng đó như thế nào.
Nhưng tôi biết cô ấy nhất định sẽ cảm thấy không vui, khao khát sớm được giải thoát, sớm ngày đoạt lại hồn cách của mình, tiêu diệt tà giáo Mắt Quỷ càng sớm càng tốt, để bản thân không còn phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng nữa.
Những suy nghĩ này cũng xuất hiện ngay trong tâm trí của tôi.
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn đang ngồi cạnh mình đang chăm chú nhìn mặt nước, sau đó bản thân cũng từ từ ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô ấy và nhìn mặt nước trong mắt cô ấy.
Tôi không có thói quen ngồi ngơ ngác, nhưng lúc này đây lại là một ngoại lệ.
Ở bên người mình yêu và nhìn tâm hồn của người ấy, cho dù không nói lời nào nhưng dường như đây cũng là một loại hạnh phúc.
Mộ Dung Ngôn không nói chuyện, nhưng biểu cảm ở trên mặt của cô ấy trước sau đều treo một tia mỉm cười.
Thỉnh thoảng chúng tôi lại trò chuyện với nhau vài câu, không khí rất hòa thuận và vui vẻ.
Thời gian trôi qua từng phút, cũng không biết đã bao lâu.
Khi Mộ Dung Ngôn lại đứng dậy lần nữa thì duỗi người ra, lộ ra dáng người thướt tha.
Sau đó, chỉ thấy Mộ Dung Ngôn quay lại nhìn tôi rồi mở miệng nói: “Được rồi, đồ cặn bã nam, tôi thừa nhận, có vẻ như anh không cặn bã giống như tôi tưởng tượng. Có lẽ trước đây là do tôi đã hiểu lầm anh.”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn hoàn toàn không để ý tới tôi, mà chắp tay sau lưng, sau đó quay người nhảy nhót rời đi giống như một cô bé.
Chuyện Mộ Dung Ngôn gọi tôi là kẻ cặn bã này thì tôi đã sớm đoán ra được.
Bóng người xuất hiện vào đêm đó, tất cả số liên lạc với phụ nữ đều biến mất hết ráo chỉ sau một đêm. WeChat, QQ gì đó cũng bị mất, mà đây chắc chắn là do Mộ Dung Ngôn làm.
Cô ấy nhất định là đã xem lịch sử trò chuyện giữa tôi và những cư dân mạng nữ đó, nội dung có thể tương đối dâm đãng, cho nên lúc ấy cô ấy mới gán cho tôi cái danh là “tên đàn ông cặn bã chết tiệt”.
Nhưng liệu điều này có đúng hay không, suy đoán của tôi có chính xác hay không thì dường như bây giờ xem ra đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là có lẽ Mộ Dung Ngôn đang dần dần có tình cảm với tôi.
Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn đã hơn ba trăm tuổi mà trông như một thiếu nữ, trái tim của tôi sắp tan chảy luôn rồi.
Tôi vẫy tay về phía bóng lưng của cô ấy: “Chờ tôi với!”
Nói xong, tôi lập tức đuổi theo.
Nhưng chưa đi được bao xa thì tôi phát hiện thân ảnh của Mộ Dung Ngôn đang dần dần biến mất.
Sau đó tôi lại nhìn xung quanh một chút, những tia nắng ấm áp đã chiếu vào khu rừng này.
Bất tri bất giác thì trời đã sáng.
Tôi đi dọc theo đường cũ mà trở về, nhưng khi tôi đến vị trí của Mộ Dung phủ thì Mộ Dung phủ đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một ít người giấy và chai lọ vại bình mà thôi.
Lúc này, hẳn là bọn họ đã chìm vào giấc ngủ say.
Tôi nghĩ như vậy, sau đó tôi hướng về phía vị trí của Mộ Dung phủ mà nói: “Thi Muội, tôi đi đây. Ba ngày sau không gặp không về...”
Nói xong, tôi cũng quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng bên tai tôi lại vang lên giọng nói của Mộ Dung Ngôn: “Không gặp không về!”
Sau khi nghe thấy lời này thì tôi cũng không dừng lại, mà chỉ mỉm cười rồi rời khỏi Quỷ Mã Lĩnh.
Khi tôi trở lại thị trấn thì cũng vừa lúc nhìn thấy sư phụ đang mở cửa hàng và bày quán.
Lúc này, khi sư phụ thấy tôi đã trở về thì cũng không hỏi gì cả, chỉ kêu tôi trở về rồi thì đi ăn sáng, sau đó nghỉ ngơi một chút.
Tôi thắp nhang cho Mộ Dung Ngôn và Hồ tộc rồi quay về phòng.
Tôi nhìn lên trần nhà, cảm thấy đêm nay rất có ý nghĩa, ít nhất là tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Ngôn đang rút ngắn từng chút một.
Điều tôi muốn làm bây giờ là được đồng hành cùng với cô ấy, tôi tin rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày mà bản thân có thể giữ đến khi hoa nở thấy trăng sáng…
********
Thời gian ba ngày cũng không tính là dài.
Rất nhanh, ba ngày này nói qua là qua.
Mà tối nay chính là lúc phải giữ lời hẹn.
Tối hôm đó, trước lúc tôi chuẩn bị rời đi thì đã nói với sư phụ là tối nay tôi có hẹn.
Khi sư phụ nghe tôi nói mình muốn đến chỗ hẹn thì sửng sốt một lúc, sau đó đã hỏi tôi là muốn đi đâu và tại sao tôi lại đến đó vào đêm hôm khuya khoắt như vậy.
Tôi mỉm cười đầy bí ẩn, rồi lấy tấm thiệp mời mà Dạ Phong đã đưa cho tôi.
Nhưng tấm thiệp mời này không được gặp ánh sáng cho nên tôi đã mở tấm vải gói nó ở nơi góc tối trong phòng, sau đó lộ ra tấm thiệp màu đen kia.
Khi sư phụ nhìn thấy tấm thiệp mời này thì sửng sốt một lát, bởi vì ông ấy cũng cảm nhận được một cỗ khí tức đặc thù đặc biệt là luồng tử khí nồng đậm kia.
Đồng thời, sư phụ còn muốn vươn tay cầm lấy!
Nhưng đã bị tôi ngăn lại, cái này cũng không phải là nói giỡn, bởi vì người sống có thể tùy tiện tiếp xúc với luồng tử khí này được sao? Cho nên tôi đã nói với sư phụ rằng đây là thiệp mời của Quỷ trong truyền thuyết, do tử khí ngưng tụ mà thành.
Sư phụ vừa nghe thấy bốn chữ “thiệp mời của Quỷ” thì lập tức thay đổi sắc mặt. Ngay sau đó mở miệng nói: “Tiểu, Tiểu Phàm, ý của con là, con, tối nay con muốn đi dự tiệc của quỷ sao?”