Tôi nhìn về phía đám người đang nằm trên mặt đất mà hừ lạnh một tiếng: “Đừng để ông đây gặp lại tụi mày, nếu không, mỗi lần để ông nhìn thấy thì sẽ gặp một lần đánh một lần, một lũ ngu ngốc!”
Sau khi hung hăng mắng bọn họ một trận thì tôi quay người lại, theo bản năng túm chặt lấy bàn tay của Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, chúng ta đi!”
Lần này Mộ Dung Ngôn không có tránh thoát khỏi tay tôi mà đi theo tôi rời khỏi nơi này.
Nhưng trong ánh mắt của cô ấy lại có thêm sự ấm áp.
Đương nhiên, may mắn là do tôi ra tay, nếu cái đám chó chết này chọc phải Mộ Dung Ngôn, cuối cùng còn mạng trở về hay không thì cũng khó mà nói được.
Bởi vì động tĩnh của chúng tôi gây ra ở nơi này quá lớn, cho nên đã thu hút sự chú ý của một số chủ xe và người đi đường ở xung quanh.
Bất tri bất giác, chung quanh đã có hơn mười người tốp năm tốp ba vây xem.
Nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng một mình tôi đánh mấy tên phú nhị đại lái siêu xe kia nằm bò thì nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Có một số người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trong miệng nói tôi thật ngưu bức*, dám đánh cả đám phú nhị đại lái siêu xe kia.
( Ngưu bức: một ngôn ngữ mạng bày tỏ ý khen ngợi, thán phục. )
Nhưng vẫn có người nói tôi xong đời rồi, sau này mấy tên phú nhị đại này nhất định sẽ tới cửa báo thù, có khả năng còn đánh chết tôi.
Bởi vì những người này đều nhìn thấy tôi bước vào bên trong một chiếc xe hiệu Hồng Quang Ngũ Lăng, mà người lái xe Hồng Quang Ngũ Lăng này thì trong nhà có thể có thế lực gì?
Cho rằng hiện tại đừng nhìn tôi lợi hại như vậy, nhưng về sau nhất định là sẽ không thể chịu nổi.
Tôi nhìn những người xung quanh chỉ trỏ, khẽ bàn luận, nhưng tôi không quan tâm mà chỉ kéo Mộ Dung Ngôn lên xe.
Vừa lên xe, trước khi nổ máy, Mộ Dung Ngôn đã hỏi tôi: “Tên cặn bã nam kia, anh rất có khí thái của một người đàn ông đấy! Nhưng anh không sợ sau này bọn họ sẽ đến tìm anh trả thù sao?”
Nghe Mộ Dung ngôn hỏi như vậy, nhưng tôi lại không thèm quan tâm chút nào: “Hừ! Ngay cả quỷ cũng không sợ, chẳng lẽ tôi lại phải sợ cái bọn ăn chơi trác táng này à. Không sao đâu, hiện tại chúng ta đi dự tiệc.”
Nói xong, tôi lập tức khởi động xe và rời khỏi hầm gửi xe từ phía bên kia.
Nhưng có một chuyện mà tôi không biết, lần hành động trong hầm gửi xe này của tôi đã bị người ta dùng di động quay lại rồi, đồng thời cũng được dựng thành một đoạn video ngắn và được đăng tải trên một nền tảng video nào đó.
Mà người này còn bỏ thêm một tiêu đề hot: Tên dân đen lái Hồng Quang Ngũ Lăng tranh giành mỹ nữ, hành hung năm tên phú nhị đại lái siêu xe ở trong hầm gửi xe.
Kết quả là chỉ trong vòng một ngày đăng tải video đó thì đã có hơn 3.000 lượt like.
Mà vấn đề này đúng là đã gây ra cho tôi một số rắc rối, nhưng tất cả đều là chuyện của sau này, còn lúc đó thì tôi hoàn toàn không coi trọng nó.
Sau khi ra khỏi hầm gửi xe, tôi lái thẳng xe đến phố cổ Long Dương.
Khi chúng tôi đến phố cổ thì thời gian cũng vừa vặn, khoảng 11h đêm.
Nhưng tôi không biết số 137 đường Long Dương ở đâu, cho nên sau khi đến đó, tôi hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn kêu tôi lái xe đi đâu thì tôi lái xe đến đó.
Lúc này chúng tôi đang lái xe trên một con phố cổ, xung quanh hầu như không có người qua lại, đèn đường cũng đều bị hỏng hóc rất nhiều.
Tốc độ lái xe của tôi không nhanh, thỉnh thoảng còn ngắm nhìn xung quanh.
Hai bên đường là những tòa nhà cũ kỹ, u ám.
Cuối cùng thì lái xe đến một con hẻm, sau đó Mộ Dung Ngôn bảo tôi dừng xe, nói là đã đến nơi.
Tôi nghe vậy thì đã dừng xe lại và bước ra khỏi xe.
Nhưng sau khi xuống xe thì tôi mới phát hiện ra nơi này không có số 137 nào cả.
Địa chỉ cuối cùng ở đây là số 136, còn phía trước là phố Long Nguyệt.
Tôi sửng sốt một chút, sau đó mới nói với Mộ Dung Ngôn: “Thi Muội, số 137 này ở đâu? Nơi này không có mà?”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi hỏi như vậy thì cười khẽ: “Nơi Dạ Phong ở, tự nhiên là nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy rồi. Anh đi theo tôi!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn dẫn tôi đi về phía trước.
Đây là một con hẻm rộng đúng hai mét, tối tăm và ẩm ướt, đầy rác và mùi hôi thối.
Tôi và Mộ Dung Ngôn đi về phía trước chừng mười mét thì thấy đã đi đến cuối đường, trước mặt là một bức tường, hoàn toàn là một cái ngõ cụt.
Tôi cau mày, chẳng lẽ chỗ ở của Dạ Phong chính là ngay trong cái ngõ cụt này sao?
Mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng tôi cũng không nói chuyện.
Nếu Mộ Dung Ngôn đã mang tôi đến đây, vậy có nghĩa là con hẻm này hẳn là có chỗ đặc biệt của nó.
Quả nhiên, tôi vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Ngôn đã lập tức giơ tay lên, sau đó chỉ vào bức tường xám đã vỡ, thiệp mời của Quỷ cũng lập tức xuất hiện.
Ngay khi thiệp mời xuất hiện, vách tường vốn là một mặt của bức tường đá đột nhiên vặn vẹo giống như sóng nước, nhưng trong khoảng khắc tiếp theo lại xuất hiện gợn sóng.
Không chỉ có như thế, mặt tường cũng bắt đầu dần trở nên hư ảo, cuối cùng bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, mà sau khi sương mù đen xuất hiện không lâu thì lại tản ra, cuối cùng có một cánh cửa sơn đỏ hiện ra trông rất sống động.