Cánh cửa này rất xa hoa, mặt trên của chiếc vòng cửa miệng hổ này còn có nhiều chiếc đinh đồng.
Ở vị trí tấm bảng hiệu trên cửa cũng được viết bốn chữ lớn màu đen “U Dạ sơn trang”...
********
Sau khi nhìn đến đó thì trong lòng tôi không khỏi cả kinh.
Không ngờ ngay trong ngõ cụt này lại ẩn giấu một căn Quỷ trạch ( nhà quỷ )...
Có lẽ U Dạ sơn trang này chính là số 137 đường Long Dương kia, cũng chính là nơi ở của Dạ Phong.
Khi cánh cửa xuất hiện, Mộ Dung Ngôn quay sang nhìn tôi rồi nói: “Chính là nơi này! Lấy thiệp mời ra rồi đi thôi!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn tiến về phía trước vài bước, nhưng mới vừa tới gần cổng thì cánh cửa đó đã đột nhiên mở ra.
Thiệp mời ở trong tay Mộ Dung Ngôn hóa thành một đám sương đen, sau đó bị miệng hổ ở cửa kia hút vào.
Mộ Dung Ngôn cũng không có ý định dừng lại mà lại thẳng tiến về phía trước.
Tôi đi theo phía sau Mộ Dung Ngôn, cũng lấy ra tấm thiệp mời của Quỷ rồi nhanh chóng đi vào.
Nhưng ngay khi tôi mới vừa bước vào bên trong cánh cửa sơn đỏ đó thì lập tức phát hiện ra có điều gì đó khác thường.
Tôi cảm thấy mình như đang ở trong một thế giới khác được bao quanh bởi những ngôi nhà cổ và những tòa nhà dân cư cũ.
Nhưng sau khi bước vào cánh cửa thì lại có cảm giác chính mình như đang ở trong một câu lạc bộ cao cấp.
Phóng mắt nhìn xung quanh cũng có thể thấy nơi đây tràn ngập đình đài lầu các, diện tích cực kỳ rộng lớn, trong sơn trang cũng trồng đầy kỳ hoa dị thảo.
Cùng lúc đó, ở trong đây còn có rất nhiều người đang lui tới.
Nhưng không ai trong số những người này còn sống.
Nhìn thoáng qua, tất cả bọn họ đều là đám quỷ không có dương khí, hoặc một số con rối bằng giấy trắng.
Trước kia tôi từng cảm thấy Mộ Dung phủ của Mộ Dung Ngôn rất lớn, nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy U Dạ sơn trang ở ngay trước mặt này thì tôi mới biết cái gì mới được gọi là rộng lớn.
Quỷ trạch này chiếm không biết bao nhiêu mẫu đất, thậm chí ở phía xa xa còn có một ngọn đồi nhỏ, mà trên ngọn đồi nhỏ đó còn có một tòa kiến trúc khổng lồ, lúc này có thể nhìn thấy phía trên treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, trông có hơi quỷ dị.
Trong khi tôi đang nhìn ngắm xung quanh, sự xuất hiện của tôi và Mộ Dung Ngôn cũng thu hút sự chú ý của khách mời nơi xa.
Mà những vị khách mời đó cũng lần lượt hướng ánh mắt của mình về phía chúng tôi.
Trong số đó, thế mà lại có người quen.
Một là Vương Bảo Thành - Thiết Long Đầu của nghĩa trang Kim Sơn, người còn lại là Chu Vận chủ nhân của ngôi mộ ngay chỗ thượng nguồn của đập chứa nước.
Lúc Vương Bảo Thành và Chu Vận thấy tôi và Mộ Dung Ngôn xuất hiện thì cũng quay người lại.
Vương Bảo Thành còn vẫy tay với chúng tôi: “Ha ha ha! Mộ Dung tiểu thư, Đinh Phàm lão đệ!”
“Sư tỷ, chị đến chậm quá!” Chu Vận cũng phụ họa.
Vị nữ quỷ này cũng rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, cực kỳ duyên dáng.
Mộ Dung Ngôn và tôi đều nở một nụ cười và tiến lên chào hỏi.
“Vương Long Đầu! Sư muội!” Mộ Dung Ngôn lịch sự chắp tay.
Tôi ở bên cạnh cũng chắp tay, xem như chào hỏi.
Cùng lúc đó, một nhân viên tiếp tân của U Dạ sơn trang cũng vội vã chạy tới.
Người đó là một ông già, khi nhìn thấy Mộ Dung Ngôn và tôi thì chắp tay cung kính nói: “Mộ Dung tiểu thư, Đinh Phàm công tử giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, đắc tội đắc tội!”
“Không dám, không dám! Hôm nay đến đây mừng thọ. Lễ vật có chút nhỏ, cũng không đáng kể gì!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn xòe lòng bàn tay ra, bỗng nhiên xuất hiện một thứ.
Tôi liếc mắt nhìn một cái thì phát hiện ra đó là một cây nấm linh chi.
Có màu đỏ tươi trông rất khác thường, có lẽ cũng đã lâu năm, đương nhiên cũng là một bảo bối khó lường rồi.
Lão quỷ tiếp đón chúng tôi thấy vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Huyết linh chi, Mộ Dung tiểu thư khách khí quá rồi. Nếu tiểu thư nhà tôi thấy nhất định sẽ rất thích! Lão nô không khách khí nữa, tôi xin thay mặt tiểu thư nhà mình nhận lấy vậy!”
Nói xong, lão quỷ kia cầm lấy, yêu thích không nỡ buông tay.
Đồng thời, ông ta còn gọi người hầu ở bên cạnh đem huyết linh chi này cất cho kỹ.
Sau đó, lão quỷ này còn sắp xếp người đến tiếp đón chúng tôi.
Bởi vì khách khứa tới đây có chút nhiều, mà còn là các đại lão một phương, mặc dù ở trong đó cũng có một số người mà tôi đã từng gặp ở trong bữa tiệc mừng thọ của Mộ Dung Ngôn, cũng coi như là có chút quen mặt, nhưng cũng có một số người tôi chưa từng gặp.
Nhưng những người thực sự quen thuộc lại không có bao nhiêu.
Vì Mộ Dung Ngôn xuất hiện, cho nên cô ấy cũng lập tức trở thành tiêu điểm.
Dù sao bản thân Mộ Dung Ngôn cũng là thủ lĩnh chiến khôi phản lại tà giáo Mắt Quỷ, còn những đệ tử đã đào thoát khỏi tà giáo Mắt Quỷ cũng đều coi Mộ Dung Ngôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cho nên khách khứa đến chào hỏi cô ấy nối liền không dứt, mà Mộ Dung Ngôn cũng lịch sự đáp lại.
Tôi đứng ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì, chi bằng thối lui sang một bên mà bắt đầu hút thuốc vậy.
Tôi đứng trước một gốc cây, lấy điếu thuốc ra và châm lửa.
Nhưng vừa mới hút được một hơi thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Người anh em, cho xin chút lửa!”