Trong sáu đạo, cấp bậc của thần là tối cao.
Dù cho người ngoại tộc bước l*n đ*nh cao của đạo, trở thành Vua Cõi Mộng, thì vẫn là bạn đời của thần, thuộc hạ của thần. Nếu thứ đằng sau khe cửa là thần thật, Tang Hủ không cho rằng mình có năng lực thắng được Người. Mà hình như Người cũng không cần phải nấp sau khe cửa nhìn trộm cậu, nếu tò mò về cậu đến thế thật, trực tiếp giết cậu, chặt đầu ngắm kỹ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vậy nên, thứ đằng sau khe cửa không phải thần.
Chỉ cần không phải thần, thế thì dễ rồi.
Tang Hủ khởi động Thỉnh Na Thuật, bộ giáp đen của Áp Binh Tiên Sư phủ lên người lớp lớp, trường kiếm nắm trong tay. Tang Hủ lao về phía cửa, tấm khăn trùm đầu đỏ sau khe cửa hoàn toàn bất động, như đang đợi Tang Hủ ở đó. Trong lòng Tang Hủ hơi lành lạnh, nhưng Châu Hà cảnh cáo cậu không được rời khỏi từ đường, chứng tỏ mặc dù trong từ đường có nguy hiểm, nhưng Châu Hà cho rằng chắc hẳn Tang Hủ giải quyết được, còn nguy hiểm bên ngoài từ đường thì khả năng là không phải thứ Tang Hủ xử lý được.
Xông lên!
Tang Hủ đẩy cửa xông vào, chém thẳng vào tấm khăn trùm đầu.
Lưỡi kiếm chém đôi vải lụa đỏ, để lộ một cái gáy đen ngòm.
Đây là một người đứng quay lưng lại với Tang Hủ.
Tang Hủ lấy ra một viên Bổ Thiên Đan, chuẩn bị dùng bất cứ lúc nào, cậu đi vòng ra đằng trước nhìn trực diện người này.
Không ngờ lại là Minh Thuần, y mặt mày cứng đơ, khoé miệng chảy dãi, mặc một bộ váy thần linh tối tăm bẩn thỉu, nom chẳng ra nam chẳng ra nữ.
Ai mặc đồ cho y thành ra thế này? Tang Hủ cất Bổ Thiên Đan đi, hỏi: "Anh Minh, anh sao thế?"
Minh Thuần không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn Tang Hủ.
"Anh Minh, nói cho tôi biết anh đã gặp phải chuyện gì?"
Tang Hủ thử giao tiếp với y, tuy nhiên bất kể Tang Hủ nói gì, y đều phớt lờ. Tang Hủ đành bỏ cuộc, quay đầu đóng cửa từ đường, lại tuần tra một vòng căn phòng, đảm bảo ngoại trừ Minh Thuần thì không có thứ gì kỳ quái khác. Trong nhà vẫn như cũ, ảnh đen trắng vẫn treo trên tường, lúc nãy cậu nhìn thấy ảnh đen trắng rơi xuống đất, không ngờ đều là ảo giác.
Tang Hủ bật đèn pin, quan sát từng bức ảnh một. Cậu bỗng phát hiện ra có vài tấm ảnh không phải gáy nữa mà là mặt. Nhìn qua những người này đều là tổ tiên nhà họ Triệu, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như tranh vẽ, đẹp tựa tiên nhân, nhưng chính vì quá đẹp nên toát ra một vẻ ma mị khó tả.
Lúc nãy nhìn sót ư? Hay là bị ảo giác ảnh hưởng? Thế mà cậu lại không phát hiện ra những tấm ảnh này chụp chính diện.
Quay lại xem những tấm ảnh đã xem, sống lưng Tang Hủ tức khắc lạnh toát.
Toàn bộ ảnh đều đã biến thành chính diện.
Không phải cậu bỏ sót, mà là người trong ảnh đã quay mặt lại nhìn cậu.
Từ đường này thật sự quá quái dị, Tang Hủ cảm thấy áp lực hơi lớn. Ảnh đang thay đổi, Tang Hủ chẳng qua chỉ không nhìn vài giây, bật đèn pin bước tới nhìn lần nữa, về cơ bản người trong mọi bức ảnh đều đã quay mặt lại. Dường như họ đang nhìn Tang Hủ chằm chằm, ánh mắt tràn ngập ác ý.
Phải hành động thôi, Tang Hủ nghĩ, chắc chắn họ sẽ không thoả mãn với việc quay đầu lại nhìn.
Nhiều ảnh thế này, gỡ từng cái một xuống đốt thì chậm quá. Tang Hủ lấy thuốc nổ C4 trong ba lô ra, đặt sát bốn bức tường. Trước tiên cậu nhắn tin cho Châu Hà, bảo năm giây nữa sẽ cho nổ, rồi kéo Minh Thuần vào nhà vệ sinh, bấm điều khiển từ xa, tiện thể giải quyết vấn đề sinh lý.
Minh Thuần quay người lại, quay lưng về phía cậu. Tang Hủ không khỏi cảm khái, mặc dù người này đã trở nên đần độn, nhưng vẫn rất lịch thiệp.
Tiếng động lớn vọng tới từ bên ngoài, kính cửa nhà vệ sinh vỡ vụn. Tang Hủ vặn tay nắm cửa, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, cả cánh cửa nhà vệ sinh đổ sụp. Bên ngoài đã biến thành đống hoang tàn cháy đen, ảnh bốn phía bị nổ thành mảnh vụn, cánh cửa bay mất, bức tường bị nổ thành một cái hố đen ngòm.
Hiện giờ bất kể trong ảnh ẩn chứa tà ma gì, chỉ cần không còn sót cả cặn, chắc hẳn đều không thể giở trò được nữa.
Tang Hủ bật đèn pin kiểm tra kỹ lưỡng đống đổ nát, xác nhận không có một tấm ảnh nào may mắn thoát nạn. Lúc khom lưng quan sát, cậu chợt thấy một con mắt xuất hiện trong kẽ hở gạch lát bên dưới. Đang sởn gai ốc, mặt sàn đột nhiên nứt toác, toàn thân cậu rơi xuống. Trong lúc nguy cấp, cậu khởi động Trung Âm Thân, định hành động ngay trong không trung.
Bỗng có người ôm lấy eo cậu, đồng thời hành động cũng bị kiềm chế. Cậu nghe thấy Châu Hà thì thầm bên tai: "Im lặng."
Cậu lập tức bất động, Châu Hà cẩn thận thả cậu xuống. Châu Hà không bật đèn pin, kéo Tang Hủ đi theo một hướng. Tang Hủ nghe thấy hắn mở một cánh cửa, sau đó đẩy công tắc nào đó, rồi lại dẫn cậu xuống cầu thang. Đi được vài bước, Châu Hà bỗng dừng bước, Tang Hủ va phải lưng hắn, mũi đau điếng.
Châu Hà bật đèn pin, Tang Hủ nhìn thấy đồng tử mắt màu vàng ánh kim của hắn. Hắn chợt hỏi bất thình lình: "Có phải em vẫn đang giận không?"
Tang Hủ nói: "Không, cụ hiểu nhầm rồi."
"Rõ ràng là có," Châu Hà nắm cằm cậu quan sát, "Không giận, tại sao không cầu xin ta, lấy lòng như trước đây. Hơn nữa..."
"Hơn nữa gì cơ?"
Châu Hà thoáng dừng, nói: "Em có phát hiện ra dạo này em rất bất thường không?"
Trong lòng Tang Hủ thầm đánh thịch, lẽ nào cậu lại vô thức hành động kỳ quái?
"Em làm sao?" Cậu nhíu chặt mày.
Châu Hà nheo mắt, rất bất mãn nói: "Đã lâu lắm rồi em không gọi ta là chồng."
Tang Hủ rơi vào im lặng.
... Thật sự không biết nên nói gì.
"Ngoài ra," Châu Hà tiếp tục tố cáo, "Lâu lắm rồi em chưa rủ ta lên giường."
Tang Hủ: "..."
Hoàn cảnh hiện tại, lên giường kiểu gì?
Trong đầu Châu Hà có những gì vậy?
"Mau nói đi, rốt cuộc em giận việc gì?" Châu Hà nói, "Tòa âm trạch này phức tạp hơn em tưởng tượng, em đừng để mất mạng vì giận dỗi với ta."
Tang Hủ hơi nhíu mày, định nói mình không giận, nhưng Châu Hà nhìn cậu bằng ánh mắt hừng hực, cậu biết dù mình bảo không giận thì Châu Hà cũng sẽ không tin. Không lấy lòng hắn nữa, không cầu xin hắn giúp đỡ nữa là thật, tuy nhiên Tang Hủ không biết phải giải thích hành vi của mình như thế nào.
Tang Hủ thở dài một hơi khe khẽ, nói: "Nếu cụ cảm thấy em giận, cụ có thể dỗ em."
"Dỗ em?" Mắt Châu Hà hơi mở to hơn.
Nực cười, Châu Hà đã bao giờ hạ giọng dỗ dành người khác đâu?
Oắt con Tang Tiểu Quai cậy được chiều mà lên mặt quá rồi.
Tang Hủ thấy đồng tử mắt của Châu Hà bốc lửa trong chớp mắt, dù trong bóng tối, nó cũng sáng mờ mờ như lửa than. Tang Hủ biết hắn không thể nào dỗ dành người khác, cậu chỉ nói bừa cho qua, muốn hắn ngừng bám lấy việc mình có giận hay không.
Ai dè Châu Hà nhìn cậu chằm chằm với khí thế hừng hực hồi lâu, nhưng không phản đối, chỉ hỏi: "Dỗ em là được à?""
"... Ừm."
Thế là ngay sau đó, Châu Hà ngả người về phía trước, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Tang Hủ.
Nụ hôn của hắn không thể nói là dịu dàng, thậm chí có phần hậm hực. Nhưng nụ hôn này rất khác trước đây, không chứa chút d*c v*ng nào, chỉ là một nụ hôn nhẹ bẫng tựa cánh hoa rơi xuống. Chẳng mấy chốc, Tang Hủ nhận ra, Châu Hà đang bắt chước Tang Hủ dỗ dành hắn trước đây để dỗ cậu.
"Được, được chưa?" "Châu Hà rời mắt, lầm bầm.
Lần đầu tiên hắn dỗ người khác, chẳng biết có đúng hay không.
Dù sao thì trước kia Tang Hủ dỗ hắn như vậy, nếu hôn chưa dỗ được, Tang Hủ sẽ rủ hắn lên giường. Lên giường cũng không phải không được, có điều hiện giờ hơi khó tìm chỗ, hơn nữa còn có một tay kỳ đà cản mũi to như Thẩm Áp Lê (Áp Lê đồng âm với áp lực). Nếu Tang Hủ thật sự muốn, hắn sẽ đánh ngất Thẩm Áp Lê.
Hắn nghĩ Tang Hủ bướng bỉnh quá, sao có thể muốn ở chỗ này được? Có điều ai bảo Tang Hủ nhỏ tuổi thế cơ, Châu Hà nhường nhịn cậu cũng không sao.
Tang Hủ như thể quen biết Châu Hà lần đầu tiên, hơi ngạc nhiên nhìn hắn. Trong lòng có thứ gì đó đang nảy mầm, đang lớn lên, một chút ngưa ngứa không nắm bắt được. Ma xui quỷ khiến, cậu kiễng chân lên, cũng hôn Châu Hà.
Rõ ràng trước đây đã hôn rất nhiều lần, nhưng nụ hôn này cứ như đánh lén, làm Châu Hà sững sờ.
Trong bóng tối Tang Hủ không nhìn thấy mặt Châu Hà nóng bừng lên như lò hơi. Châu Hà nghĩ mình đúng là rẻ rúng, Tang Hủ lạnh nhạt với mình xong lại hôn hắn bất ngờ, chẳng phải chính là tát một phát đau cho một quả ngọt đấy sao? Đáng lẽ hắn phải tức giận mới phải. Đúng thế, hắn phải tức giận!
Hắn tức giận nói: "Đừng đừng đừng đừng đừng hôn lung tung."
Tang Hủ: "..."
Châu Hà hung dữ cắn lưỡi nói: "Đi thôi, bám bám bám bám sát ta, đừng đừng đừng đi lạc nữa."
Tang Hủ hỏi: "Sao cụ nói cà lăm thế?"
"Ta không sao!"
Không sao thật ư? Tang Hủ lo âu nhìn hắn, đang định nói thì Châu Hà đanh mặt, đột nhiên bịt miệng cậu. Tiếng bước chân gấp gáp vọng tới từ phía trên cầu thang, hơn nữa càng lúc càng lớn tiếng, đang áp sát họ nhanh chóng. Châu Hà tắt đèn pin, Tang Hủ kéo hắn xuống cầu thang. Trước mắt đen ngòm, Tang Hủ chẳng nhìn thấy gì, một lần vô tình vấp ngã, may mà Châu Hà kéo cậu, họ xuống hai tầng liền.
Trước mắt đen sì, Tang Hủ lấy điện thoại ra hòng soi sáng. Mở khóa bằng khuôn mặt thất bại, chiếc iPhone rác rưởi đã dùng ba năm càng ngày càng chậm chạp, không thể mở khóa bằng khuôn mặt được nữa. Cậu đành nhập mật khẩu mở khóa, bật đèn pin điện thoại. Có ánh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rõ cảnh trước mặt.
Nơi này lại là một từ đường khác, giống hệt cái lúc trước. Bốn phía treo ảnh đen trắng, có điều ảnh đều bị bôi đen.
Một bóng người cao gầy xuất hiện ở góc, là Thẩm Tri Ly đứng ở đó. Hắn cười híp mắt thì thầm: "Đồng nghiệp ơi, vốn tưởng cậu rất thận trọng, không ngờ lại ngu thế này. Cậu có nghĩ tại sao lúc nãy tôi và anh Châu không cho nổ không?"
Tang Hủ nhíu mày, muộn màng nhận ra, lúc nãy Bạch Tích trong ảo giác một mực ôm ý xấu, dụ cậu ra khỏi từ đường, Châu Hà cũng bảo không được ra khỏi từ đường, chứng tỏ bên ngoài từ đường nhất định có nguy hiểm nào đó.
Lẽ nào một khi cho nổ, tiếng nổ vang lên, sẽ dẫn thứ gì đó tới?
"Thẩm Phượng Lê," Châu Hà không được vui, "Nhà ngươi bảo ai ngu?"
Tang Hủ: "..."
Châu Hà lại tùy tiện đổi tên người ta.
Thẩm Tri Ly lại không nổi cáu, tươi cười rạng rỡ nói: "Được thôi, ai bảo trước giờ tôi vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, yêu mến đồng nghiệp cơ? Tiểu Tộc Trưởng, không sao cả, cậu gây ra họa, các anh đây sẽ lo lót cho cậu."
Tiếng bước chân lại vang lên trên đỉnh đầu lần nữa, thứ đuổi theo họ lại tới.
Châu Hà tặc lưỡi: "Bám dai như kẹo cao su."
"Rốt cuộc là thứ gì đang đuổi theo chúng ta?" Tang Hủ hỏi.
"Tạm thời đừng nói gì cả."
Châu Hà tắt đèn pin của Tang Hủ, tầm nhìn của Tang Hủ lại trở nên tối đen lần nữa. Tiếng bước chân đi qua trên đỉnh đầu họ, ván gỗ bị giẫm run bần bật, rất nhiều bụi rơi xuống ào ào. Qua kẽ hở ván gỗ, Tang Hủ trông thấy ánh sáng đèn pin chói lòa.
Rốt cuộc là thứ gì? Theo ý của Thẩm Tri Ly, chắc hẳn là vào từ bên ngoài từ đường. Còn biết dùng đèn pin?
Chờ tiếng bước chân biến mất, giọng Thẩm Tri Ly vang lên bên cạnh: "Khách của chúng ta đến rồi."
"Đâu?" Tang Hủ chẳng nhìn thấy gì cả.
"Hướng 12 giờ, mười mét."
"Đánh bọc sườn." Châu Hà lạnh lùng nói, "Tang Hủ chờ tại chỗ."
Tang Hủ thầm thở dài.
Sao ngay cả hợp tác tập thể cũng không dẫn theo cậu?
Hai người lặng lẽ mò mẫm tiến lên, Tang Hủ cảm nhận được Châu Hà và Thẩm Tri Ly đều rời khỏi mình. Đứng một mình trong bóng tối, vươn tay không thấy năm ngón, Tang Hủ vừa không nhìn thấy Châu Hà và Thẩm Tri Ly, vừa không nhìn thấy thứ mà họ đánh bọc sườn. Trong bóng tối im phăng phắc, động tác của hai người nọ còn nhẹ nhàng hơn cả mèo, không nghe thấy chút âm thanh nào.
Thậm chí Tang Hủ bắt đầu nghi ngờ, họ có còn ở đây không? Có gặp phải tình huống gì, lại lạc cậu lần nữa không?
Cậu không dám tùy tiện bật đèn pin, kìm nén nỗi bất an trong lòng, lặng lẽ chờ đợi.
Phải tin tưởng Châu Hà, cậu nghĩ.
Bây giờ nghĩ lung tung nhiều thế, đơn thuần chỉ là vì ở một mình trong bóng tối bị áp lực quá lớn. Thực ra cậu phát hiện, kể từ khi bị ô nhiễm, hình như tâm trạng của cậu không còn điềm tĩnh như trước nữa. Ví dụ như lúc nãy cậu cho nổ từ đường, nếu là Tang Hủ trong quá khứ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện l* m*ng như vậy.
Rốt cuộc thì cậu đã bị ô nhiễm ảnh hưởng, hơn nữa ảnh hưởng này còn là biến đổi ngầm, khó mà phát hiện ra được.
Giữ lý trí, tránh xa điên rồ... Cậu đọc thầm câu này. Cuối cùng, giọng Châu Hà vọng tới từ phía trước: "Xong rồi."
Tang Hủ bật đèn pin, nhìn thấy Thẩm Tri Ly và Châu Hà áp giải một kẻ quay lưng lại với họ. Kẻ này mặc một bộ váy màu đen, chính là Minh Thuần. Vốn dĩ y được Tang Hủ vẫn vào nhà vệ sinh ở tầng lúc trước, không biết tại sao giờ lại xuống đây.
Thẩm Tri Ly hỏi: "Anh ta bị làm sao thế?"
Tang Hủ đi tới, nói: "Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm giác anh ta vẫn luôn đi theo tôi. Hơn nữa... hình như anh ta rất thích quay lưng lại với tôi."
Cậu quan sát Minh Thuần từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, giơ tay vén tóc sau gáy y.
Ba người nhìn thấy, gáy y mọc ra một gương mặt xanh mét. Thảo nào y cứ thích quay lưng lại với mọi người, bởi trên gáy y cũng có một khuôn mặt. Hơn nữa ba người đều biết gương mặt này, không phải ai khác, chính là Bạch Tích đang mất tích.
Trên gáy Minh Thuần đã mọc ra mặt Bạch Tích.
Quái dị quá, Tang Hủ sởn gai ốc. Là vì đã mọc ra Thi Cẩu ư? Giờ cậu cảm nhận được một nỗi sợ chưa từng có. Bạch Tích trên gáy Minh Thuần cũng nhìn cậu không chớp mắt, kẻ này giống một fan cuồng, bắt đầu từ lúc Tang Hủ bước vào âm trạch nhà họ Triệu, cô ta đã bám theo như hình với bóng.
Ánh mắt cô ta toát ra vẻ mỉa mai lạnh lùng, dường như Tang Hủ là một kẻ thiểu năng đáng thương.
Tang Hủ nhìn vào mắt cô ta, chợt phát hiện ra điều lạ.
Tang Hủ đứng trước mặt Bạch Tích, đáng lẽ đồng tử mắt Bạch Tích phải phản chiếu mặt cậu mới đúng. Tuy nhiên, thứ Tang Hủ nhìn thấy trong mắt cô ta lại là một cái gáy đen ngòm.
... Thế là thế nào?
Hơi lạnh xộc ra trong lòng như rắn rết.
Cậu đang quay lưng lại với Bạch Tích ư? Thế làm sao cậu nhìn thấy Bạch Tích được?
Lẽ nào điện thoại của cậu không thể mở khóa bằng khuôn mặt, không phải vì điện thoại xảy ra vấn đề, mà là bản thân cậu xảy ra vấn đề?
Cậu nhìn Châu Hà bên cạnh, không có gì bất thường. Cậu giơ tay vén bím tóc sau gáy Châu Hà, nhìn thấy một gương mặt Bạch Tích. Cậu lại vén tóc Thẩm Tri Ly, lại nhìn thấy một gương mặt Bạch Tích trên gáy Thẩm Tri Ly. Cậu hít sâu một hơi, chạm vào mặt mình, rồi chạm vào tóc. Cuối cùng, cậu chậm rãi vươn tay, sờ vào gáy mình——
Cậu sờ thấy một khuôn mặt.