Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 102

Tang Hủ bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

 

Nếu bên ngoài xuất hiện bất thường, rồi sẽ có cách đối phó, đến đâu xử lý đến đó, không quá đáng sợ. Tuy nhiên một khi vấn đề nảy sinh từ bên trong bản thân mình, sự việc sẽ trở nên khá khó nhằn. Con người mãi mãi sợ hãi bị ốm bị thương, nỗi sợ do phá hủy hình dạng và biến đổi sinh lý vượt xa bất thường của hoàn cảnh, bởi thế có nghĩa là —— bản thân mình đã không còn đáng tin nữa.

 

Tang Hủ không thể dựa vào bản thân mình giải quyết vấn đề được như trước nữa rồi.

 

Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tang Hủ lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với ba người trước mặt.

 

Thẩm Tri Ly nửa cười nửa không nhìn cậu.

 

Châu Hà chau mày hỏi: "Em sao thế?"

 

Tang Hủ không trả lời.

 

Châu Hà trước mắt là Châu Hà thật ư? Cậu có thể không tin bản thân mình, nhưng cậu tin Châu Hà. Sao Châu Hà lại trúng bẫy dễ thế được?

 

Tang Hủ nghiến răng, ra sức duy trì lý trí của mình, cậu nhanh chóng tắt đèn pin, khởi động Trung Âm Thân, lập tức chìm vào bóng tối.

 

Cậu nấp sau bức tượng thần ở bàn thờ, giữ trạng thái bất động tuyệt đối, nghe Châu Hà và Thẩm Tri Ly gọi tên mình. Dần dà, âm thanh bắt đầu biến dạng, trở nên the thé, sắc bén. Giọng "Châu Hà" và "Thẩm Tri Ly" phát ra cơ bản không phải giọng người.

 

Lại là ảo giác, lần này ảo giác đóng giả Châu Hà và Thẩm Tri Ly để lừa cậu. Cậu nheo mắt, nhìn thấy hai người đi tới từ đằng trước bàn thờ. Họ gần ngay gang tấc, nhưng không phát hiện ra Tang Hủ, Tang Hủ hơi nhìn thấy rõ dung mạo của họ——

 

Là Trần Nhạc Thiên và một người đàn ông xa lạ khác. E rằng người đàn ông xa lạ này chính là người bạn mất tích của Thẩm Tri Ly – A Đinh, gáy họ đều mọc ra mặt Bạch Tích.

 

Tang Hủ chạm vào gáy mình, vẫn sờ thấy một gương mặt đường nét rõ ràng, thậm chí còn sờ thấy cả lông mi. Trong lòng lại chùng xuống, suýt thì sụp đổ. Bình tĩnh nào, nghĩ tích cực lên, ít nhất thì gương mặt này chưa cất tiếng nói, thu hút Trần Nhạc Thiên và A Đinh đến, gây rắc rối cho Tang Hủ, cũng coi như một gương mặt tốt đẹp rồi. Vấn đề duy nhất là sau này làm sao cạo râu rửa mặt đây?

 

Cậu định móc Bổ Thiên Đan ra ăn, phát hiện không biết ba lô của mình đã biến mất từ bao giờ, mà cậu mãi không phát hiện ra.

 

Không có Bổ Thiên Đan, càng hoảng loạn hơn. Trái tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu hít sâu thật mạnh, ép mình bình tĩnh.

 

Suy nghĩ lại từ đầu, bắt đầu nảy sinh ảo giác từ bao giờ?

 

Tang Hủ nghĩ, chắc phải lội ngược dòng về những tấm ảnh chụp gáy nọ. Chắc chắn là ảnh chụp gáy có vấn đề, nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác. Vì phát hiện ra gáy trong ảnh lớn hơn, cậu đã nhìn chằm chằm một lúc lâu, chắc là bắt đầu trúng bẫy từ khi đó.

 

Nhưng sau đó thì sao? Châu Hà hôn cậu là ảo giác ư?

 

Nói thật thì, cậu hơi khó chấp nhận việc mình đã hôn người khác.

 

Xùy xùy xùy, sau này không bao giờ hôn người ta trong Cõi Mộng nữa.

 

Còn có chỗ nào bất thường nữa? Cậu cố gắng suy nghĩ, lội ngược lại từng khung hình trong trí nhớ. Ảo giác chính là ảo giác, phải có điểm phản khoa học, không thể giống hệt hiện thực được, nhất định là có manh mối.

 

Phải rồi, đám quái vật đuổi theo cậu không tha biết dùng đèn pin.

 

Cậu lập tức vỡ lẽ, những quái vật đó không phải quái vật, họ mới là Châu Hà và Thẩm Tri Ly đích thực. Cậu bị Trần Nhạc Thiên và A Đinh dẫn đi, Châu Hà đang tìm cậu! Đúng thế, kể từ khi vào tầng này, Châu Hà và Thẩm Tri Ly trong ảo giác chưa bao giờ chủ động bật đèn pin, vì chúng vốn là quái vật, không cần soi sáng, chỉ có người mới cần đèn pin.

 

Mặc dù Châu Hà không phải là người nữa, nhưng hắn vẫn luôn giữ thói quen của người, gồm ngủ, ăn, soi sáng... Thực ra trong nhận thức của hắn, hắn vẫn là người. Đúng thế, Châu Hà từng nói, giữ lý trí, tránh xa điên rồ. Mà mấu chốt quan trọng nhất của việc giữ lý trí chính là ghi nhớ bản thân mình là người.

 

Lúc đó cậu còn lấy làm lạ, sao lại nghĩ rằng mình không phải người nữa? Giờ cậu hiểu ra rồi, chẳng phải biến đổi cơ thể làm cậu nảy sinh nghi ngờ về bản thân mình đấy sao? Kể từ khi phát hiện ra mình đã bị ô nhiễm, cậu không còn tin tưởng bản thân mình nữa. Lúc sờ thấy gáy mình mọc ra mặt, cậu đã cho rằng mình sắp biến thành quái vật.

 

Không được, phải tin tưởng mình là người.

 

Tang Hủ thử rất lâu, vẫn không thể gạt bỏ nỗi sợ trong lòng.

 

Không thể nào tin tưởng bản thân mình hoàn toàn, thì tin vào Châu Hà vậy. Cậu nghĩ, nhất định Châu Hà sẽ không để cậu biến thành quái vật.

 

Tang Hủ nhắm mắt lại nhẩm tên Châu Hà rất nhiều lần, coi tên hắn là thần chú, đọc đi đọc lại, nghĩ đi nghĩ lại.

 

Châu Hà Châu Hà Châu Hà Châu Hà.

 

Tức Hoang Tức Hoang Tức Hoang Tức Hoang.

 

Om mani padme hum (chân ngôn Phật giáo), thần Pikachu bảo vệ ta.

 

Một lúc sau, Tang Hủ lại chạm vào gáy mình. Khuôn mặt đã biến mất, không còn nữa. Lại sờ vào mặt mình, không còn tóc nữa, không còn là trạng thái quay gáy ra đằng trước nữa.

 

Tang Hủ thở ra một hơi dài.

 

Lặng lẽ đợi ba người Trần Nhạc Thiên đang lảng vảng bỏ đi, Tang Hủ bật đèn pin, lấy điện thoại ra, mở khóa bằng khuôn mặt. Mở khóa thành công, cậu thở phào nhẹ nhõm, điện thoại sẽ không nhận nhầm mặt cậu, cậu bây giờ đúng là đã trở lại như cũ.

 

Phải nhanh chóng tập hợp với Châu Hà.

 

Tang Hủ định mạo hiểm thêm lần nữa.

 

Bò ra từ sau pho tượng thần, cậu giơ đèn pin, trong từ đường trống không, Trần Nhạc Thiên, A Đinh và Minh Thuần đều đã bỏ đi. Bốn phía vẫn treo ảnh, đều là quay mặt lại. Lúc trước Tang Hủ nhìn thấy chúng bị bôi đen, thực ra là ảo giác. Tang Hủ khống chế mình không nhìn vào ảnh, khởi động Thỉnh Na Thuật, tay cầm thanh gươm đen của Hộ Pháp Linh Quan, như cầm cả một dãy núi nặng trịch.

 

Lúc trước trong ảo giác, Thẩm Tri Ly không cho cậu gây nổ, bảo là sợ thu hút quái vật bên ngoài. Thực ra không phải như vậy, chắc là thứ đằng sau ảo giác sợ cậu sẽ thu hút Châu Hà và Thẩm Tri Ly đích thực đến. Vậy nên, cậu phải tạo ra một vụ nổ ầm ĩ.

 

Ba lô đã mất, thuốc nổ cũng mất, may mà cậu vẫn còn thần thông.

 

Tang Hủ vận khí đan điền, dốc hết sức chém một nhát. Thanh gươm đen nặng trịch, chém cũng đủ khí thế. Luồng khí khổng lồ cuốn trọn cả từ đường, khung cảnh vỡ nát trong luồng khí, tường nứt toác thành hốc, trần nhà vỡ mất một nửa.

 

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên trên đỉnh đầu, có người đang chạy xuống bình bịch.

 

Châu Hà xuất hiện ở hốc trên tường, hắn hét lớn: "Tang Hủ!"

 

"Nhầm rồi, không phải là Tang Hủ."

 

"Thế là gì?" Châu Hà trèo vào qua kẽ nứt.

 

"Ông nội."

 

Tang Hủ gọi Áp Binh Tiên Sư ra, gươm đen biến thành trường kiếm, hung hãn chém một nhát.

 

Kiếm chém nát mặt Châu Hà, miệng hắn tách làm đôi, đồng thời gọi "ông nội". Đằng sau bức tường lại có rất nhiều Châu Hà bò ra, toàn bộ đều gọi "ông nội".

 

Tiên sư, quái gở quá, da đầu Tang Hủ tê rần. Đây là hồ lô thành tinh ư?

 

Càng lúc càng nhiều thứ tới, vô số "Châu Hà" đổ xô từ khe nứt trên tường vào. Tang Hủ vừa chém vừa lùi, trèo l*n đ*nh đầu pho tượng thần, rồi lại trèo lên xà nhà phun lửa xuống dưới. Ngọn lửa thiêu cháy rèm vải, lập tức biến bàn thờ thành biển lửa. Thứ bên dưới bám vào cột chạm trổ leo lên, gương mặt bị phá hỏng trong lửa, toàn bộ biến thành bề ngoài của tổ tiên nhà họ Triệu trong ảnh.

 

Giờ Tang Hủ mới nhìn thấy rõ, những kẻ bên dưới đều trần như nhộng, mặt đẹp như tranh vẽ, lộng lẫy vô song.

 

Nếu chúng đúng là tổ tiên nhà họ Triệu, đáng lẽ phải là một đống xương trắng, nhưng hiện giờ chúng da thịt đầy đủ, ngoại trừ việc không mặc quần áo thì chẳng khác gì người sống. Tang Hủ nhớ đến ký hiệu bùa chú quái gở nọ, đằng sau mỗi bài vị nhà họ Triệu đều có ký hiệu này, mà theo lời Thẩm Tri Ly nói, nếu trên mộ, ngoài quan tài bị khắc ký hiệu này thì thi thể bên trong sẽ hồi sinh một cách thần kỳ.

 

Âm trạch nhà họ Triệu, tất nhiên là nơi chôn cất tổ tiên nhà họ Triệu.

 

Giờ đây tổ tiên nhà họ Triệu đã sống dậy toàn bộ, chạy đến đây nhận cậu làm ông nội ư? Tang Hủ nghĩ, yêu thương thắm thiết quá, cậu thật sự không nhận nổi đâu.

 

Chúng quấn vào nhau, tạo thành một ngọn núi thịt trắng ởn. Ngọn lửa bén vào cơ thể chúng, thiêu đốt chúng cháy đen. Tang Hủ giật rèm trên trần nhà, trùm lên đầu chúng rồi thổi lửa. Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, bỗng nhiên có một tiếng động lớn từ bên dưới, Hồ Lô Tinh bên dưới bị nổ bay tứ tung.

 

Tang Hủ bên trên cũng bị liên lụy, như ăn một phát đấm mạnh thẳng mặt, lập tức mắt mũi miệng tai cùng chảy máu, suýt thì ngã từ xà nhà xuống, may mà cậu kẹp chân rất chặt, treo ngược trên xà nhà, tình cờ đối mặt với một Hồ Lô Tinh. Hồ Lô Tinh nọ mỉm cười lao về phía cậu, Tang Hủ phun lửa, đốt cháy gương mặt tươi cười của nó thành than.

 

Từ đường bên dưới đã biến thành biển lửa.

 

... Nhất định là ba kẻ Trần Nhạc Thiên đã trộm mất ba lô của cậu, giấu ở góc nào đó. Trong ba lô của cậu có gói thuốc nổ, lúc nãy Tang Hủ thổi lửa, đã vô tình dẫn nổ.

 

Trong lòng thầm nhỏ máu, chắc chắn Bổ Thiên Đan của cậu đã bị nổ sạch.

 

Chấn động não khiến Tang Hủ buồn nôn từng cơn, cố gắng nhịn cơn khó chịu, ưỡn thẳng eo trèo về xà nhà. Đợt Hồ Lô Tinh này còn chưa chết hết, lại có rất nhiều Hồ Lô Tinh khác trèo lên. Tang Hủ đầu váng mắt hoa, gần như bị dồn vào đường cùng.

 

Đúng lúc này, một tia sét giáng từ trên trời xuống, chém xuyên vô số tầng, đáp xuống trước mặt Tang Hủ. Tất cả đám Hồ Lô Tinh đều bị chém tan xương nát thịt, rơi từ trên cột xuống như khối gỗ xếp bị vỡ.

 

Một người lộn ngược từ hốc trên trần nhà xuống, tóm lấy vai Tang Hủ, đưa cậu lên.

 

Tang Hủ bị kéo lên thả xuống sàn, trước mặt cậu có ba người, đều là khuôn mặt của Bạch Tích. Sao lại có ba người? Châu Hà, Thẩm Tri Ly, đáng lẽ phải là hai người mới đúng. Tang Hủ thấy không ổn, quay đầu định bỏ chạy, một Bạch Tích dúi cậu xuống, đầu gối tỳ lên lưng cậu, nói: "Bình tĩnh, Tang Hủ! Mở to mắt của em ra nhìn xem ta là ai!"

 

Một Bạch Tích khác cười híp mắt nói: "Tôi là đồng nghiệp thành thật đáng tin của cậu, Thẩm Tri Ly."

 

Bạch Tích vẻ mặt lạnh tanh đằng sau nói: "Tôi là Văn Uyên."

 

Văn Uyên? Tang Hủ nhíu mày.

 

Không ngờ anh ta lại bị nhốt ở đây, hơn nữa còn sống sót đến tận bây giờ.

 

Chẳng biết anh ta đã nhìn thấy bí mật gì của mình, Tang Hủ thấy hơi lo lắng.

 

Thẩm Tri Ly hỏi: "Đồng nghiệp ơi, cậu đã nhìn thấy gì?"

 

"Bạch Tích," Tang Hủ mím môi nói, "Tôi nhìn thấy các anh đều có mặt của Bạch Tích."

 

Châu Hà bịt mắt cậu, nói: "Hít sâu, nghĩ đến chuyện nhẹ nhàng dễ chịu, thả lỏng. Tang Hủ, hãy nhớ, tâm trạng rất quan trọng, lý trí rất quan trọng. Em càng sợ hãi, càng mất kiểm soát. Hãy tự thả lỏng, đừng căng thẳng."

 

Trán Tang Hủ rịn mồ hôi lạnh, "Em không làm được."

 

"Được thôi, ta kể cho em vài chuyện. Hai ngày trước Châu Bất Quai đã ẻ trên trường kỷ, để trả thù em không trả Trùng Xác cho ta, ta đã không kể cho em biết, còn để em ngồi xem TV ở chỗ nó ẻ."

 

Tang Hủ: "... Cụ còn làm gì nữa?"

 

"Ta chưa cởi áo quần đi ngoài đường về đã lăn mấy vòng trên giường em, lúc em đi mua thức ăn, ta đã nằm trên giường em ăn bim bim."

 

Tang Hủ: "..."

 

Tang Hủ bị ưa sạch sẽ, muốn trèo lên giường cậu thì phải thay quần áo ở nhà, càng không được ăn uống trên giường cậu. Lúc trước Châu Hà đến điện Tiên Đài, quần áo đã bị cậu vứt đi. Để tuân thủ quy tắc này, Châu Hà vẫn luôn ở trần. Cậu không ngờ, Châu Hà lại giở trò lá mặt lá trái để trả thù mình.

 

Trái tim căng thẳng từ từ thả lỏng, nghĩ đến những việc bực mình mà Châu Hà đã làm, cậu không còn sợ hãi nữa.

 

Châu Hà buông tay, Tang Hủ mở mắt ra, Châu Hà, Thẩm Tri Ly, Văn Uyên đang ngồi xổm trước mặt cậu.

 

Mặt Bạch Tích đã biến mất, tất cả đã trở về như cũ. Đồng tử mắt vàng của Châu Hà sáng rực, như biết tự tỏa sáng, đặc biệt thu hút ánh mắt trong bóng tối. Trên má hắn có một dấu răng, không biết là ai cắn, Tang Hủ nhìn dấu răng nọ mấy lần liền.

 

Châu Hà cõng cậu lên, bốn người bước lên cầu thang gỗ đằng sau tường, cầm đèn pin trèo lên trên. Tòa âm trạch này không chỉ có một khu vực từ đường, đằng sau bức tường cạm bẫy còn có cả một thế giới khác.

 

Họ kể về chuyện gặp nhau, Thẩm Tri Ly và Châu Hà bảo Tang Hủ rằng họ tìm cậu mãi. Sau lần đầu tiên Tang Hủ dẫn nổ thuốc nổ, Châu Hà đã tìm thấy cậu. Nhưng giữa đường Tang Hủ phát điên, cắn mạnh Châu Hà một phát rồi chạy mất. Họ nhanh chóng phát hiện ra ảnh có vấn đề, vả lại vấn đề của ảnh nghiêm trọng hơn hẳn Tang Hủ tưởng tượng, không phải là nhìn chăm chú vào ảnh thì sẽ trúng bẫy, mà bị ảnh nhìn chằm chằm cũng sẽ trúng bẫy.

 

Ảnh làm nhóm Châu Hà rơi vào ảo giác nhiều lần, thậm chí còn tạo ra Tang Hủ giả đến lừa họ. Chính trong quá trình này, họ gặp được Văn Uyên. Na của Văn Uyên là Tâm Na, có tác dụng khắc chế trời sinh đối với ảo giác, hơn nữa còn có thể phân biệt thật giả. Họ tốn rất nhiều công mới thoát được ảo giác bám riết, vả thiêu trụi toàn bộ ảnh họ bắt gặp.

 

Sau đó, họ nghe thấy vụ nổ thứ hai Tang Hủ gây ra.

 

Tang Hủ hoàn toàn không nhớ mình đã cắn Châu Hà.

 

Không phải cậu đã hôn Châu Hà ư? Lẽ nào cậu tưởng là hôn, thực ra là cắn?

 

Tang Hủ chạm vào mặt Châu Hà, chỗ dấu răng đúng là chỗ nụ hôn trong ấn tượng của cậu.

 

Ảo giác thật giả khó phân biệt, cậu bắt đầu không chắc chắn ký ức của mình có đáng tin hay không. Vậy Châu Hà đã hôn cậu để dỗ cậu thật à? Cậu lén lút hỏi Châu Hà: "Châu Hà, có phải cụ đã hôn em không?"

 

"Không." Châu Hà phủ nhận dứt khoát.

 

Chỉ là ảo giác thôi sao? Tang Hủ có phần thất vọng.

 

Lại nghe Châu Hà nói: "Sao mà ta có thể dỗ nhà ngươi được? Ta không thể dỗ ngươi được, kẻ dỗ ngươi không phải ta, đừng hỏi nữa!"

 

Tang Hủ: "..."

 

Lạy ông tôi ở bụi này.

 

Thì ra không phải ảo giác, Châu Hà đã dỗ cậu thật.

 

Cõi lòng như một chiếc trống nhỏ, bị gõ nhẹ hai phát. Trái tim trước đây trống trải, giờ đã có tiếng thình thịch. Cảm giác này rất lạ lẫm, nhưng Tang Hủ không chán ghét.

 

Tang Hủ không nhịn được chạm vào dấu răng trên mặt Châu Hà lần nữa.

 

"Đau." Châu Hà bực dọc nói.

 

Đau thật ư? Lúc giết Rắn Chúa toàn thân cháy thành than mà cũng không kêu đau, dấu răng này đã sắp biến mất rồi mà lại kêu đau.

 

"Đau cỡ nào?" Tang Hủ hỏi khẽ.

 

"Rất rất rất đau." Châu Hà nhấn mạnh.

 

Được thôi. Trong lòng Tang Hủ thấy rất buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc. Không muốn lấy lòng hắn nữa, nhưng lại muốn hắn vui vẻ. Rốt cuộc cậu vẫn cúi đầu, thổi cho hắn.

 

Làn gió thổi phớt lên mặt, Châu Hà lại nóng ran. Hừ, nể tình Tang Hủ ân cần thế này, Châu Hà miễn cưỡng tha cho cậu tội cắn mình.

 

"Lúc trước có một thời gian gáy em quay ra đằng trước, không biết là thật hay ảo giác, có vấn đề gì không?"

 

"Không sao, mẹ em xoa cho đầu em tròn, gáy quay ra đằng trước cũng đẹp."

 

"..."

 

Châu Hà thoáng dừng, lại nói: "Ghi nhớ lời ta nói, giữ lý trí, tránh xa điên rồ. Trong Cõi Mộng, bản thân nỗi sợ đáng sợ hơn cả thứ em sợ."

 

Tang Hủ không khỏi im lặng.

 

Châu Hà lại nói giống hệt hệ thống.

 

Chưa yên lặng được mấy phút, Thẩm Tri Ly cười nói: "Cậu may mắn lắm đấy, đồng nghiệp ạ, tòa âm trạch này liên tục tạo ảo giác, nhưng đồng thời có người đang không ngừng nhắc nhở cậu, cậu đã rơi vào ảo giác."

 

Tang Hủ nhíu mày, một cảm giác hoang đường kỳ quái dâng trào trong lòng.

 

"Ý của anh là..." Cậu hỏi khẽ, "Bạch Tích?"

 

Quả vậy, giờ nghĩ lại, chỉ cần xuất hiện ảo giác, cậu sẽ nhìn thấy mặt Bạch Tích.

 

Nếu coi tòa âm trạch này là một chương trình, thế thì Bạch Tích giống như mã Trojan cài vào chương trình này. Cô đang mai phục trong ảo giác, nhắc nhở Tang Hủ có nguy hiểm.

 

Nói vậy, Bạch Tích là người tốt ư?

 

"Em nghĩ lại xem," Châu Hà nói, "Cô ta có từng gửi tin nhắn gì cho em không?"

 

Tang Hủ ngẫm nghĩ, lục túi.

 

Lúc đóng giả Vô Sinh Lão Mẫu giải đáp câu hỏi của cậu, Bạch Tích từng đưa cho cậu một chiếc bút máy. Lúc ấy sau khi nhặt lên, cậu đã tiện tay bỏ vào túi quần. Đều là chuyện xảy ra trong ảo giác, cậu cho rằng cây bút máy nọ cũng là ảo ảnh hư vô, tuy nhiên thò tay vào túi quần, cậu lại sờ thấy một đồ vật dạng que lạnh lẽo thật.

 

Móc ra nhìn, là một thỏi son.

 

Thẩm Tri Ly soi đèn cho cậu, cậu quan sát thỏi son này thật kỹ dưới ánh sáng đèn pin. Vỏ ngoài không có gì kỳ quái, cậu mở nắp, xoay son. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khắc trên thân son——

 

"Cậu không ra được nữa rồi, tôi đợi cậu ở bên dưới."

Bình Luận (0)
Comment