Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 130

Tang Hủ biết, tin tưởng Châu Hà tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

 

Vấn đề là, Tang Hủ cực kỳ nghi ngờ mình đã hiểu sai ý của Châu Hà. Đứng dậy, nhìn kiểu gì cũng là chết. Không đúng, Tang Hủ hít sâu, ép mình nghĩ lại.

 

Thẩm Tri Đường đã nói tổng cộng ba thông tin.

 

Thứ nhất, Châu Hà bảo cô ở đây đợi Tang Hủ.

 

Rất rõ ràng, khi Châu Hà nhắn "stand" qua vách đá, hắn đã dự đoán được Tang Hủ sẽ đến nơi này.

 

Thứ hai, Châu Hà bảo Tang Hủ tự nghĩ cách dựa theo thông tin hắn để lại.

 

Thứ ba là chửi Tang Hủ, có thể bỏ qua.

 

Ngoại trừ stand, nhất định gợi ý của Châu Hà có nằm trong ba thông tin này.

 

Bỗng nhiên, ánh chớp vụt loé trong đầu Tang Hủ. Châu Hà bảo Thẩm Tri Đường không đáng tin, có phải thế có nghĩa là những thứ khác trên người Thẩm Tri Đường có gợi ý đáng tin hắn để lại không? Tang Hủ đột nhiên nhìn sang Thẩm Tri Đường, trong bóng tối Thẩm Tri Đường sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, lông mày và tóc đều ướt sũng.

 

Trạng thái của cô không được bình thường lắm, hình như không chỉ là ô nhiễm, ô nhiễm túa nhiều mồ hôi vậy ư?

 

"Thẩm Tri Đường, cô vẫn ổn chứ?" Tang Hủ hỏi.

 

"Vẫn ổn." Thẩm Tri Đường phát ra âm thanh.

 

Lần này, Tang Hủ giật mình phát hiện ra, lúc nãy nói chuyện Thẩm Tri Đường không mở miệng.

 

Lúc trước cô cứ cúi đầu mãi, Tang Hủ lại cao hơn, không phát hiện ra tình huống quái dị này. Giờ Tang Hủ nhìn cô chằm chằm, bèn phát hiện ra lúc nói cô không chỉ không nhìn mình, hơn nữa còn không hé miệng.

 

Không phải Thẩm Tri Đường nói, nhưng âm thanh đúng là phát ra từ trong cơ thể cô.

 

Thế này là thế nào?

 

Tang Hủ ngẫm nghĩ, vươn ngón tay chạm vào mặt cô. Mồ hôi của cô nhơm nhớp như keo, kéo dài thành sợi mảnh, rất ghê. Tang Hủ giơ tay chém vào gáy Thẩm Tri Đường, vốn định đánh ngất cô, xem rốt cuộc cô bị làm sao. Ai dè Thẩm Tri Đường ngoảnh đầu lại, sắc mặt trở nên hung ác dữ tợn.

 

Cô không mở miệng, nhưng lại phát ra âm thanh, "Anh đánh tôi làm gì?"

 

Tang Hủ hơi ngượng ngùng, thì thầm: "Xin lỗi. Cô há miệng cho tôi xem thử được không?"

 

"Há miệng xem thử?" Thẩm Tri Đường nói.

 

Tang Hủ: "..."

 

Đợi đã, Tang Hủ chợt nhận ra, thứ trong cơ thể Thẩm Tri Đường đang bắt chước cậu nói chuyện à?

 

Thảo nào lúc truyền tin của Châu Hà, Thẩm Tri Đường lại kỳ lạ như vậy, thứ trong người cô đang bắt chước Châu Hà nói. Nếu vậy, Tang Hủ nhìn Thẩm Tri Đường, từ từ há miệng.

 

Thẩm Tri Đường mặt vô cảm nhìn Tang Hủ, mãi không phản ứng. Cho tới khi Tang Hủ gần bỏ cuộc, cô chợt há to miệng. Trong miệng cô, một thứ quái đản chợt xuất hiện. Rõ ràng đó là vật sống, đeo mặt nạ Na Thần cổ xưa tróc sơn, hai hốc mắt nhìn thẳng vào Tang Hủ.

 

Quái đản quá, toàn thân Tang Hủ túa mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, bị gió thổi lành lạnh.

 

Hình như tà vật mặt Na đó chính là thứ đã nuốt chửng cậu. Lẽ nào nó không nuốt người, mà là chui vào cơ thể người?

 

Nếu Thẩm Tri Đường như vậy, thế cậu thì sao...

 

Trong lòng Tang Hủ lạnh toát từng cơn, cậu muộn màng phát hiện ra, mình đổ quá nhiều mồ hôi. Cậu sờ mặt, nhơm nhớp, năm ngón tay kéo dài sợi dài trong suốt ghê tởm. Cậu há miệng ra, giơ tay thò vào miệng, sờ thấy một gương mặt lồi lõm không bằng phẳng.

 

Trong chớp mắt, áp lực đạt tới đỉnh điểm, toàn thân Tang Hủ lạnh toát.

 

Cậu dùng ngón tay bấu vào gương mặt đó, kéo mạnh ra ngoài. Nhưng càng kéo mạnh, thứ đó càng rúc vào trong.

 

Tiếng trống dồn hùng hồn chợt vang lên đằng xa, tất cả mọi người bò sâu vào bóng tối như côn trùng. Tất cả mọi người đều há hốc miệng, xúc tu dài ngoe nguẩy thò ra, bọc kín mặt họ. Từ sâu trong cổ họng của họ, một gương mặt Na Thần cổ xưa thò ra. Nhìn từ xa, họ như đã mọc ra một khuôn mặt mới, dữ tợn mà đáng sợ.

 

Cứ như vậy, tất cả mọi người, bao gồm cả Thẩm Tri Đường, đều dùng cả chân tay bò về phía trước.

 

Thứ trong miệng Tang Hủ đang trốn cậu, tạm thời không thò ra ngoài, nhưng tiếng trống ấy càng vang dội, cậu càng cảm thấy thứ trong người rục rịch. Không được, không thể tiếp tục thế này được. Nếu bị thứ trong người khống chế, có lẽ lần tiếp theo gặp mặt Châu Hà sẽ là đầu thai làm con trai của Châu Hà mất.

 

Cậu vừa giữ Thẩm Tri Đường, vừa cắn rách ngón tay, viết bát tự của mình xuống đất.

 

Thứ trong miệng thò xúc tu ra, m*t chặt lấy mặt cậu. Tầm nhìn của Tang Hủ bị chiếm mất, gần như không nhìn rõ mặt đất. Thẩm Tri Đường giãy giụa, Tang Hủ giữ chặt cô, ra sức mở to mắt, giây phút cuối cùng trước khi xúc tu bọc kín mặt, cậu đã viết xong bát tự.

 

—— Đẩu Mẫu Nguyên Quân cho rằng Tang Hủ là đồ cúng của mình, còn Đại Na Thần cũng cho rằng Tang Hủ là vật tế của mình.

 

Nếu hai vị thần chạm trán thì sẽ thế nào? Tang Hủ quyết định cược một phen, cược rằng Họ không phải bạn bè.

 

Bát tự bằng máu viết xong, tiếng trống dồn lập tức dừng lại.

 

Tất cả mọi người ngừng động tác, mặt nạ Na Thần trong miệng ngửa lên nhìn phía trên.

 

Sương mù màu đen đang rút lui, vật khổng lồ sâu trong bóng tối nọ cúi đầu xuống, gầm lên từng cơn, như đang tìm kiếm thứ gì. Ngay sau đó, Tang Hủ lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc một lần nữa:

 

"Tiểu Quai..."

 

Một cái bóng có tám cánh tay xuất hiện sau lưng, tiếng gọi càng lúc càng gần. Tang Hủ không ngoảnh đầu lại, kéo Thẩm Tri Đường đứng dậy.

 

Stand up, ngay lúc này!

 

Ánh mắt của vật khổng lồ trên đỉnh đầu đột nhiên hạ xuống người cậu, Tang Hủ cảm thấy da đầu tê rần, áp lực như núi Thái Sơn ập xuống đầu. Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, như có một nỗi sợ sâu thẳm bao trùm nội tâm, cậu gần như phát điên tại chỗ. Cậu cắn mạnh mình một phát, giữ vững lý trí lung lay chực đổ, kéo Thẩm Tri Đường bắt đầu bỏ chạy.

 

Cậu cũng không biết phải chạy đi đâu, dù sao cũng phải chạy.

 

Sau lưng, hai vị thần gặp nhau, đen biến thành trắng, những người chưa kịp chạy ra ngoài bị nghiền thành bụi, tan biến trong đen và trắng. Tang Hủ vốn không dám ngoái đầu nhìn, chạy thục mạng không đích đến. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vọng tới, tầm nhìn của cậu đột nhiên rung chuyển, dường như trời đất đảo lộn. Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mặt là Châu Hà đang nhíu chặt mày và Văn Uyên.

 

Văn Uyên ở trần, để lộ cơ ngực, vùng bụng săn chắc quấn một lớp băng gạc dày cộp. Bụng Tang Hủ nhức vô cùng, rất khó chịu, muốn chống người ngồi dậy, bị Châu Hà đẩy xuống.

 

"Quay về rồi à? Bọn ta đang đỡ đẻ cho em, em đừng nhúc nhích." Châu Hà nói.

 

Cái gì cơ?? Tang Hủ hoang mang nhìn Châu Hà.

 

Tang Hủ mất một lúc mới nhớ ra, tà vật mặt Na đó đã chui vào cơ thể mình. Hiện tại họ đang mổ bụng lấy nó ra, nhưng không biết tại sao, Tang Hủ chẳng thấy đau chút nào.

 

Châu Hà giải thích: "Giun Mặt Na ký sinh sẽ làm tê liệt cơ thể em, vậy nên chỉ cần em bị ký sinh, thì sẽ không cảm thấy đau."

 

"Giun Mặt Na?" Tang Hủ phát hiện ra không ngờ mình vẫn còn sức hỏi.

 

Châu Hà hờ hững nói: "Nước Ly tấn công nước Na cổ, những người dân còn sót lại của nước Na cổ trốn vào núi tuyết. Qua ba nghìn năm, có lẽ là dùng tà thuật gì đó, họ thoái hoá thành sinh vật không xương, hơn nữa còn biết ký sinh trong cơ thể sinh vật khác. Họ dùng một tần số rung đặc biệt dụ con người vào núi tuyết, hồn lìa xác, trở thành vật tế của Đại Na Thần. Xấu xí thế này, ta đặt tên cho chúng là Giun Mặt Na."

 

"Sao anh biết được những điều này?"

 

"Nghe lỏm đội nhà họ Tần nói," Châu Hà chỉ l*n đ*nh đầu, "Họ ở tầng trên đỉnh đầu chúng ta, nên tốt nhất là em đừng hét toáng lên."

 

Dứt lời, hắn rút mạnh, một thứ đầm đìa máu bị hắn lôi ra ngoài.

 

Thứ đó đeo mặt nạ Na Thần, hình dáng giống trẻ sơ sinh, có điều quanh mình toàn xúc tu ngo ngoe, miệng còn phát ra tiếng lép bép. Châu Hà bóp một phát, sét vụt qua toàn thân nó, nó lập tức cháy rụi.

 

Châu Hà quẳng Giun Mặt Na cháy sém đi, nhét một vốc Bổ Thiên Đan vào miệng Tang Hủ, sau đó khâu bụng lại cho Tang Hủ, "Sau khi thứ đó rời khỏi cơ thể, em sẽ từ từ khôi phục cảm giác đau. Một lúc nữa sẽ rất đau, có chịu được không?"

 

Tang Hủ gật đầu.

 

Nhìn xung quanh, họ đang ở một đàn tế, trên đàn tế toàn là thây khô. Tất cả bọn chúng đều đeo mặt nạ Na Thần, chất liệu mặt nạ Na Thần khác nhau, có cái bằng sắt, có cái bằng gỗ, gần trung tâm đàn tế còn có cái bằng đồng. Biểu cảm trên mặt nạ Na Thần cũng khác nhau, có cái trừng mắt nhìn, có cái từ bi thương xót. Mà đám thây khô này đang không hẹn mà cùng nứt toác ra, rỉ ra nước đen òng ọc.

 

Tang Hủ vã mồ hôi, không phải đây là vì Đại Na Thần và Đẩu Mẫu Nguyên Quân đang đánh nhau đấy chứ?

 

Châu Hà và Văn Uyên lại đi mổ bụng Thẩm Tri Đường, Châu Hà tóm Giun Mặt Na trong bụng cô ra, nhưng không nướng cháy như con trong bụng Tang Hủ, mà là bỏ nó vào một khe nứt. Giun Mặt Na biến mất trong khe nứt, một lúc sau, Tang Hủ nghe thấy tiếng hét và tiếng súng nối tiếp nhau vọng tới từ trên đỉnh đầu.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng súng dừng lại.

 

Một giọng nữ vọng xuống, "Hoang Nhi, là con à? Là con vứt thứ bẩn thỉu đó vào à? Ha ha, chỉ có con mới có gan đùa dai với ta như thế."

 

Là Trọng Tự đang nói.

 

Tang Hủ vô thức nhìn sang Châu Hà, Châu Hà mặt vô cảm, không thể thấy được cảm xúc gì trên gương mặt trắng trẻo của hắn.

 

"Tại sao không đến gặp ta?" Trọng Tự cao giọng thét, "Con không dám à? Con vẫn sợ ta như hồi bé."

 

Trò khích tướng không có tác dụng với Châu Hà, Châu Hà vẫn dửng dưng.

 

Tác dụng gây tê của thần dân nước Na đang biến mất dần, Tang Hủ đã cảm thấy đau. Trán túa mồ hôi lạnh, bụng càng lúc càng đau, đau đến mức cậu nổi gân xanh. Cậu rất muốn hét thành tiếng, nhưng hiện tại hét chính là tự sát.

 

"Đến gặp ta đi, Hoang Nhi."

 

Giọng Trọng Tự bỗng rất gần, như ở ngay trên đỉnh đầu. Tang Hủ căng thẳng quá bụng thắt lại, cảm giác đau càng rõ rệt hơn. Văn Uyên như nhận ra nỗi căng thẳng của cậu, nói khẽ: "Ở đây có tượng của Đại Na Thần, là lãnh thổ của Đại Na Thần."

 

Quả vậy, Trọng Tự theo đạo Súc Sinh, chỉ cần họ trốn trong lãnh thổ của Đại Na Thần, Trọng Tự rất khó tìm được họ.

 

"Mẫu hậu có thể nói cho con biết một bí mật." Trọng Tự vẫn chưa bỏ cuộc.

 

Châu Hà nhìn thấy Tang Hủ đang đổ mồ hôi lạnh, hắn nhúc nhích cơ thể, vừa như muốn đi tới, nhưng lại không đi tới.

 

Hắn vẫn đang giận Tang Hủ.

 

Hắn ra hiệu cho Văn Uyên, Văn Uyên lấy thuốc giảm đau ra, cho Tang Hủ và Thẩm Tri Đường uống vài viên.

 

"Lẽ nào con không muốn biết, sư phụ Thiên Ý của con đang ở đâu ư?" Giọng Trọng Tự lại vang lên lần nữa, "Con tưởng nàng đã chết, con nhầm rồi, nàng chưa chết, nàng vẫn còn sống."

 

Lần này, Châu Hà phản ứng.

 

Cặp mắt vàng của hắn đột nhiên co lại, như mũi kim.

 

"Chắc con nghĩ ta đang lừa con," Trọng Tự cười to nói, "Nhưng Hoang Nhi à, con biết đấy, ta chưa bao giờ lấy Thiên Ý ra nói đùa. Dù ta đã rời bỏ thân xác, vứt bỏ nhận thức, hợp làm một với đạo từ lâu, ta chưa bao giờ làm hại nàng."

 

Châu Hà đứng bật dậy, ra hiệu với Văn Uyên, ý là: Các ngươi ở lại đây.

 

Hắn khoác ba lô, quay người định đi, bỗng nhiên quai ba lô bị giữ lại.

 

Ngoái đầu nhìn, là Tang Hủ.

 

Sắc mặt cậu trắng bệch như búp bê sứ, chạm vào là vỡ. Gạc ở bụng cậu rỉ máu, đỏ chói mắt, đâm vào mắt Châu Hà như gai nhọn.

 

"Bà ta đang lừa anh." Tang Hủ hạ giọng nói.

 

Châu Hà lắc đầu, nói khẽ: "Bà ta nói đúng, bà ta chưa bao giờ lấy sư phụ Thiên Ý ra nói đùa."

 

"Thế thì bà ta cũng không có ý tốt."

 

"Ta sẽ không dây dưa với bà ta đâu, moi được tin rồi ta sẽ quay lại." Châu Hà hơi mất kiên nhẫn, kéo quai ba lô.

 

Trọng Tự dụ dỗ hắn, chắc chắn là có cách giữ hắn lại. Châu Hà quá tự tin, hành động quá mạo hiểm, còn Tang Hủ không thể mạo hiểm chuyện này được. Cậu hít sâu một hơi, nói: "Mười một giờ đêm, ngày 28 tháng 2, anh bảo sẽ không rời khỏi tôi, sẽ buộc tôi vào thắt lưng mang theo."

 

"Ồ," mặt mày Châu Hà rất lãnh đạm, "Ta hối hận rồi, không được à?"

 

Tang Hủ đau đến mức gần như không đứng nổi, nghiến răng hỏi: "Vì tôi không thể một lòng một dạ yêu anh ư?"

 

"Vì Tang Thiên Ý là người nuôi ta lớn lên, là người thân cuối cùng của ta," giọng Châu Hà lạnh tanh, nói, "Ta chăm sóc em, là bởi em là hậu duệ của bà ấy."

 

Hắn lại kéo quai ba lô, Tang Hủ không chịu buông tay, hắn giơ tay lên, định chặt vào gáy Tang Hủ.

 

Tang Hủ bỗng nói: "Nếu tôi có thể một lòng một dạ yêu anh thì sao?"

 

Bàn tay Châu Hà lơ lửng giữa không trung.

 

Tang Hủ buông quai ba lô của hắn ra, vòng tay ôm eo hắn, dựa vào vai hắn, nói khẽ:

 

"Châu Hà, chúng ta hẹn hò đi."

 

Châu Hà im lặng một lúc, hỏi: "Em không quan tâm ta có vợ cũ hay không nữa à?"

 

"Em sẽ cố gắng." Tang Hủ nhắm mắt lại, thở hắt ra.

 

"Nghiêm túc à?"

 

"Phải."

 

"Nghiêm túc cỡ nào?"

 

Tang Hủ ngửa đầu nhìn hắn, cặp mắt vàng của hắn sáng lấp lánh.

 

Tang Hủ nói: "Mục tiêu là kết hôn, đủ nghiêm túc chưa?"

 

"Được thôi." Châu Hà miễn cưỡng đồng ý, hắn cúi đầu xuống, chìa má cho Tang Hủ, nói, "Ai hối hận là chó, hôn cái giao hẹn."

 

Tang Hủ nhắm mắt lại, xích lại gần gò má lạnh lẽo của Châu Hà. Lúc nụ hôn đáp xuống, dưới lòng đất tối tăm quái dị này, tình yêu nảy sinh tựa mầm hoa. Rủi ro giao phó toàn bộ trái tim là rất lớn, biến số rất nhiều, chia ly, thay lòng, tử vong... Nhưng Tang Hủ bằng lòng dũng cảm một lần. Cậu giao phó lòng tin cho Châu Hà, đồng thời cho cả bản thân mình.

 

Nụ hôn kết thúc, giao hẹn thành lập. Từ nay trở đi, cậu là người yêu của Châu Hà.

 

---

 

Dạo này tui bế tắc chán nản quá, tui không move on được nyc, mà nyc đã chia tay nhiều năm rồi. Tui chỉ muốn mất trí nhớ để quên được người ta thôi.

Bình Luận (0)
Comment