Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 131

Một lúc lâu sau, cuối cùng Trọng Tự cũng bỏ cuộc. Họ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới từ bên trên, di chuyển vào sâu trong dãy núi. Châu Hà đỡ Tang Hủ ngồi xuống, kiểm tra vết thương cho cậu, lúc nãy Tang Hủ bò dậy, vết thương lại rách.

 

Châu Hà liếc nhìn cậu có vẻ oán trách, tiêm một liều thuốc gây tê cho cậu, khâu lại vết thương. Tang Hủ định bảo nếu không phải Châu Hà bướng bỉnh muốn đi, vết thương của cậu rách ra được chắc? Cậu hé miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói. Thôi vậy, Châu Hà nghe lời, ở lại là được.

 

Tâm trạng của Châu Hà trở nên rất tốt, tươi tỉnh với tất cả mọi người. Hắn thấy Văn Uyên rất im lặng, lúc nãy Trọng Tự gọi hắn là con trai, Văn Uyên cũng không hỏi tại sao, cậu nhóc này rất thức thời, Châu Hà nhìn cậu ta càng ngày càng vừa mắt.

 

Châu Hà vỗ vai Văn Uyên, nói: "Ngươi là người tốt, sẽ có người thích ngươi."

 

Văn Uyên: "..."

 

Đầu bên kia, Thẩm Tri Đường từ từ tỉnh dậy. Châu Hà đi kiểm tra tình hình của cô, nói với cô: "Trước 31 tuổi nhất định ngươi sẽ được làm quản lý cấp cao."

 

Thẩm Tri Đường cực kỳ kích động, chống người dậy định cảm ơn Châu Hà đánh giá cao mình, vô tình đụng phải vết thương trên bụng, đau đến mức mặt nhăn nhó. Cô sờ băng gạc trên bụng, hỏi: "Tôi làm sao thế?"

 

"Ngươi và Tang Hủ vừa đẻ mổ." Châu Hà nói.

 

Thẩm Tri Đường chẳng hiểu mô tê gì, "Anh Kiến Quốc là nam cơ mà? Sao mà đẻ được?"

 

Lẽ ra mấu chốt phải là cô đã bị mổ bụng chứ? Tang Hủ giải thích với cô, cô nghe hồi lâu, hỏi: "Sao Trọng Tự lại đến đây?"

 

"Chắc là để thăng cấp," biểu cảm nặng nề, Châu Hà nói, "Bà ta chỉ còn thiếu chút nữa là Thành Vua. Có điều, ta cứ cảm thấy dã tâm của bà ta không chỉ là Thành Vua. Tóm lại, chắc chắn trong nước Na có thứ mà bà ta muốn."

 

"Thế có phải chúng ta phải ngăn cản bà ta không?" Thẩm Tri Đường trầm ngâm nói, "Nếu chúng ta ngăn cản Trọng Tự Thành Vua thành công, chắc chắn sếp tổng sẽ thăng chức cho chúng ta."

 

Tang Hủ: "..."

 

Châu Hà rất buồn bực, "Chị hai, muốn thăng cấp chứ không muốn sống nữa à? Nói ngắn gọn với ngươi nhé, dù cho ta đối đầu với bà ta, thì cũng không chắc thắng 100% đâu."

 

"Thế tỷ lệ thắng của anh là bao nhiêu?" Thẩm Tri Đường nghĩ, chỉ cần tỷ lệ thắng được 70%, cộng thêm cô, anh Kiến Quốc và bạn Tiểu Văn, chưa biết chừng có thể liều mạng một phen thì sao? Tiền đồ là phải liều mạng mới có được mà.

 

"..." Châu Hà hắng giọng, "Chắc 10%."

 

Tất cả mọi người rơi vào im lặng, bầu không khí hơi gượng gạo.

 

Thế này mà gọi là không chắc thắng 100% ư? Thế này gọi là không có cửa thắng.

 

Thẩm Tri Đường thở dài nói: "Xem ra, chỉ có sếp tổng của chúng ta mới có thực lực sánh ngang bà ta thôi."

 

"..." Châu Hà rất muốn phá ra cười. Thôi, vợ mình, không vạch trần, vợ lợi hại cũng là hắn lợi hại.

 

Trong lúc họ nói chuyện, Tang Hủ đã nhỏm dậy, đi kiểm tra thây khô trong hố hiến tế. Những thây khô này mặc quần áo cổ mục nát, phần lớn mặt nạ Na Thần trên mặt cũng toả ra mùi mốc. Số lượng thây khô cực đông, ít nhất phải bốn mươi năm mươi cái, tất cả đều ngồi trong hố hiến tế, làm người ta thấy da đầu tê rần.

 

Tang Hủ vươn tay, muốn tháo mặt nạ một cái thây khô ra xem thử. Lúc chạm vào mặt nạ, cậu lại lắc đầu. Thôi, ngộ nhỡ thây khô có bộ dạng quái vật, nhìn là tiêu đời thì sao?

 

Trong Cõi Mộng, kiềm chế tính tò mò của bản thân cũng là nguyên tắc quan trọng để sinh tồn.

 

Cậu đang định đứng dậy bỏ đi, ánh mắt lướt qua, chợt nhìn thấy trong đống thây khô có một thây khô khác lạ. Thây khô đó cũng đeo mặt nạ Na Thần, có điều đằng sau hốc mắt mặt nạ Na Thần của nó là con mắt loé ánh sáng đỏ quái đản. Nó ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào Tang Hủ.

 

Tang Hủ gọi Châu Hà tới, Châu Hà ngồi xổm nhìn một lúc, đi tới thò tay vào đầu nó, lấy ra một chiếc bộ đàm cầm tay. Ánh sáng đỏ ấy là đèn báo hiệu của bộ đàm, nghĩa là sắp hết pin.

 

Châu Hà nhìn bộ đàm, là trang bị kiểu mẫu của năm dòng họ, chắc là của đội nhà họ Tần.

 

Nhưng sao bộ đàm của đội nhà họ Tần lại xuất hiện ở nơi này?

 

Trọng Tự không phát hiện ra họ, cũng không cử người xuống đây mà.

 

Tang Hủ nghiên cứu bộ đàm, phát hiện có một đoạn ghi âm. Cậu điều chỉnh âm lượng, bấm nút phát. Tiếng th* d*c vọng ra từ loa, một giọng nam nói: "Phu nhân Trọng... Phu nhân Trọng... Phu nhân đang ở đâu, cứu tôi với. Không đúng, không thể đi tìm phu nhân Trọng được, bà ta là quái vật..."

 

"Nếu có người nghe thấy đoạn ghi âm này, hãy nhớ, tôi tên là Tần Sơ Liễu, là cậu hai nhà họ Tần. Trọng Tự giúp tôi Lên Thềm, nhưng có cái giá phải trả! Mẹ tôi bị bà ta biến thành kẻ nịnh bợ, tất cả người nhà họ Tần chúng tôi đều phải bán mạng cho bà ta, đến nơi chết chóc này."

 

"Nơi này là nước Na cổ, khắp nơi đều là quái vật mọc đầy xúc tu đeo mặt nạ Na Thần. Một khi bị loài quái vật đó ký sinh, nếu không kịp rút ra thì sẽ tiêu đời!"

 

"Trọng Tự bảo bà ta muốn tìm một cái xác tiên, là thi thể vị vua cuối cùng của nước Na cổ. Bà ta bảo lúc thăng cấp Thành Vua, Na Vương đó đã bị Tức Hoang làm bị thương nặng, trốn vào ngọn núi tuyết này. Đám quái vật đeo mặt nạ Na Thần đó đều là thần dân của y, là bằng chứng y đã gần Thành Vua."

 

"Đợi đã, nếu tôi ăn cái xác tiên đó, tôi cũng có thể Thành Vua! Đến lúc ấy, nhất định tôi sẽ giết Trọng Tự. Tôi phải tìm xác tiên, tìm xác tiên... Không được rồi, tôi sắp chết rồi... Mẹ ơi, cứu con với, con không muốn chết..."

 

Giờ sự việc đã trở nên cực kỳ khó nhằn.

 

Theo lời Tần Sơ Liễu, hiện giờ nơi này không chỉ có Trọng Tự cấp Vọng Hương, mà còn có Na Vương gì đó đã gần như Thành Vua. Mặc dù không biết tại sao bộ đàm của Tần Sơ Liễu lại ở đây, nhưng nội dung trong ghi âm chắc là đáng tin.

 

Thành Vua là khái niệm gì? Tang Hủ không tài nào tưởng tượng được. Trọng Tự đã đủ đáng sợ rồi, vì bà ta mà Châu Hà bị ám ảnh tuổi thơ, Tang Hủ chỉ nghe Châu Hà kể cho mình chuyện hồi bé của hắn, trong lòng đã thấy rùng rợn.

 

Tang Hủ tuân thủ nguyên tắc nhát gan, nói: "Vẫn nên tập trung tìm cột mốc thì hơn."

 

"Ngộ nhỡ cột mốc ở ngay chỗ vua nước Na thì sao?" Thẩm Tri Đường nói, "Theo nết các giấc mộng trước đây, tôi cảm thấy 80% là ở đó."

 

Văn Uyên trước giờ im lặng cất tiếng: "Phải đi theo Trọng Tự."

 

Tang Hủ hiểu ngay ý cậu ta, "Nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chờ Trọng Tự và vua nước Na đánh nhau, chúng ta nghĩ cách vượt qua cột mốc."

 

"Lúc đó, bạn Tiểu Văn phải làm sao?" Thẩm Tri Đường hỏi.

 

Văn Uyên lắc đầu, nói: "Đừng để ý đến tôi."

 

Châu Hà thu dọn ba lô, nói: "Tiểu Văn, ngươi quay về theo đường cũ đi."

 

Văn Uyên không nhúc nhích, nói: "Tôi giúp mọi người không liên quan đến mọi người. Tôi là nhân viên công ty Ác Mộng, phải tuân thủ lệnh của sếp tổng."

 

"..." Tang Hủ nói, "Giữ mạng quan trọng hơn, công ty có tính người mà, cậu không tuân thủ thì sếp tổng cũng không trách cậu đâu."

 

"Không, tôi có việc muốn xin sếp tổng." Văn Uyên hờ hững nói.

 

Tang Hủ im lặng.

 

Không phải là làm quản lý cấp cao đấy chứ?

 

Văn Uyên cụp mắt, nói: "Tôi muốn về nhà."

 

"Người thân bạn bè anh đang đợi anh à?" Thẩm Tri Đường thông cảm.

 

Văn Uyên nói rất hờ hững, "Tôi không có người thân, cũng không có bạn bè."

 

Thẩm Tri Đường sửng sốt, hỏi: "Thế... tại sao lại muốn quay về?"

 

"Gần nhà tôi có một con mèo bò sữa lang thang, tôi không về, không ai cho nó ăn."

 

Mọi người đều im lặng, Tang Hủ cảm thấy áy náy, cậu vốn không thực hiện được nguyện vọng của Văn Uyên. Theo Châu Hà nói, nguyên nhân năm dòng họ thăng thiên được đến thế giới của họ là hiến tế rất nhiều máu thịt cho thần linh. Tang Hủ không thể dùng cách của năm dòng họ để đưa Văn Uyên về nhà được.

 

Có điều, lúc ấy Trọng Tự vượt qua được cột mốc, có phải chứng tỏ sau khi Vọng Hương sẽ có được năng lực phá vỡ nguyên tắc, vượt qua cột mốc không?

 

"Còn có nguyên nhân gì khác không?" Thẩm Tri Đường lại hỏi.

 

"Có."

 

Văn Uyên mím môi, bỗng nhiên cởi áo.

 

Không biết từ lúc nào, trên lưng cậu ta đã giăng đầy hoa văn mặt nạ Na Thần đủ kiểu. Thoạt nhìn, cứ như người cậu ta mọc đầy mặt người, cực kỳ đáng sợ. Tang Hủ xích lại gần quan sát, phát hiện hoa văn là một loại nấm, cắm chi chít trên da thịt cậu ta.

 

"Đây là cái gì?" Thẩm Tri Đường giật nảy mình.

 

Văn Uyên lắc đầu, "Xuất hiện sau khi ở lại Cõi Mộng. Tôi đoán, là Đại Na Thần ăn mòn tôi."

 

Sắc mặt Tang Hủ rất nặng nề. Thì ra đây mới là hậu quả đích thực sau khi người ngoại tộc ở lại Cõi Mộng, thần linh sẽ ăn mòn người ngoại tộc, còn thế giới của họ chưa bị ô nhiễm hoàn toàn, là lá chắn tự nhiên ngăn cách ăn mòn. Cõi Mộng đã thủng lỗ chỗ, người ngoại tộc nán lại Cõi Mộng thời gian dài, chỉ có rơi vào đường cùng.

 

Năm ấy lúc ở lại Cõi Mộng, tổ tiên sáu dòng họ có biết chuyện này không? Hay là họ có cách gì chống lại ăn mòn?

 

Châu Hà vỗ Văn Uyên, nói: "Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

 

Văn Uyên gật đầu, mặc lại quần áo. Mọi người thu dọn thiết bị, Châu Hà chọn một thây khô đeo mặt nạ Na Thần đầu lợn, bảo Tang Hủ vác theo. Những thây khô này đại diện cho Đại Na Thần, muốn làm Trọng Tự không phát hiện ra họ thì phải trốn trong lãnh thổ của Đại Na Thần, mà muốn trốn trong lãnh thổ của Đại Na Thần thì phải mang theo một thây khô mặt Na.

 

Tang Hủ đã chuẩn bị tâm lý, vác thây khô lên vai, Châu Hà lại cõng cậu. Văn Uyên cõng Thẩm Tri Đường, mọi người đi tiếp. Đội của Trọng Tự đã xuất phát được mười lăm phút, vẫn có thể đuổi kịp. Họ đi lên tầng trên, Châu Hà dẫn nhóm Tang Hủ đi xuống tầng dưới.

 

Khả năng lần dấu của Châu Hà rất mạnh, áp vào vách nghe một lúc là nhận diện được hướng của đội Trọng Tự. Họ đi rón rén, im lặng di chuyển rất nhanh. Đi được nửa tiếng đồng hồ, càng đi không gian càng chật hẹp, cuối cùng họ không thể không bò trong khe nứt. Cuối cùng, họ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng tới từ phía trên.

 

Châu Hà thả Tang Hủ xuống, chạm vào vách đá trên đầu, mỏng hơn hẳn ở chỗ đàn tế, tối đa chỉ dày 5 mm. Châu Hà làm ngôn ngữ ký hiệu nói: "Nơi này cách âm rất kém, đừng lên tiếng."

 

Tang Hủ cũng làm ngôn ngữ ký hiệu, "Anh học được ngôn ngữ ký hiệu từ bao giờ vậy?"

 

Châu Hà ra hiệu: "Lúc học được từ "ssibal"."

 

Tang Hủ: "..."

 

Bốn người nín thở lắng nghe, hình như người trên kia đang tìm phương hướng.

 

Một giọng nam nói: "Phu nhân Trọng, phu nhân chắc chắn đi thế này là đúng chứ? Chúng ta đã đi cả ngày rồi, mãi chưa đi tới chỗ phu nhân nói."

 

"Bé ngốc, đường đâu dễ đi như thế?" Trọng Tự nói, "Con nhìn mẹ con đi, suốt đường đi chưa từng kêu khổ lấy một lần, tại sao con còn không bằng người mẹ già của con vậy?"

 

"Tôi..." Giọng nam có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

 

Trọng Tự cười ha ha nói: "Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ coi con làm con của mình. Trong số con cái nhà họ Tần, ta đánh giá con cao nhất đấy."

 

"Cảm ơn phu nhân Trọng."

 

"Đừng gọi là phu nhân Trọng nữa, sau này hãy gọi ta là mẹ đi. À, phải rồi, con tên là gì nhỉ?"

 

"Sơ Liễu," người đàn ông nọ nói, "Con tên là Tần Sơ Liễu."

 

Nghe thấy cái tên này, Tang Hủ nhíu chặt mày.

 

Không phải Tần Sơ Liễu chính là người đàn ông để lại đoạn ghi âm này đấy ư? Trong đoạn ghi âm y đã tách khỏi Trọng Tự, hơn nữa nghe có vẻ trạng thái rất tệ, hình như đã đến tận cùng sinh mệnh, sao bây giờ y vẫn còn trong đội? Lẽ nào y lại quay về rồi ư?

 

Không đúng, chắc chắn không đúng ở chỗ nào đó.

 

Bộ đàm xuất hiện ở chỗ đàn tế vốn đã rất bất thường, đội nhà họ Tần vốn chưa từng đến đàn tế.

 

Rốt cuộc là thế nào? Tang Hủ bỗng nhớ ra, dọc đường đi có rất nhiều chuyện bất thường. Ví dụ như lúc vừa xuống phát hiện ra chai nước và vỏ lương khô, rõ ràng Trọng Tự đi trước họ, nhưng lại xuống lòng đất sau họ. Một tia lửa vụt qua đầu Tang Hủ, cậu bỏ ba lô xuống, lấy thực phẩm ra đếm.

 

Lương khô vơi bớt một nửa, nước cũng mất một nửa.

 

Nhưng họ chỉ mới vào đây một ngày mà thôi.

 

Một đáp án thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu, Tang Hủ cảm thấy nổi gai ốc.

 

"Ta hiểu rồi," giọng Trọng Tự vọng tới, "Thảo nào chúng ta mãi không đi được đến đích."

 

Tần Sơ Liễu hỏi: "Tại sao? Con ngu dốt, xin mẹ hãy dạy con."

 

"Thì ra vua nước Na có thể khống chế thời gian, thời gian của chúng ta đã bị Na Vương viết lại. Không đúng, nói chính xác hơn thì, ông ta không khống chế được thời gian khách quan, đó là việc chỉ có thần mới làm được thôi. Có điều, quả thực ông ta có thể khiến chúng ta làm lại từ đầu hết lần này đến lần khác. Ta nghĩ, chúng ta đã đi con đường này không chỉ một lần." Trọng Tự nói, "Ông ta đã lừa chúng ta, biến thời gian của chúng ta thành vòng lặp, liên tục tua ngược chúng ta, khiến chúng ta mãi mãi không đến được đích."  

Bình Luận (0)
Comment