Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 150

Là ảo giác ư? Tang Hủ chạm vào ngực, nghĩ. Cậu đo thân nhiệt của mình, 34 độ. Độ ô nhiễm của cậu càng ngày càng tăng, nhưng vẫn chưa đến mức mất lý trí. Châu Hà mà cậu nhìn thấy, rốt cuộc là thật hay giả? Càng nghĩ càng đau đầu, ở thế giới Cõi Mộng, quả thật quá nhiều chuyện khó tin.

 

Tình trạng của Văn Uyên tệ hơn ô nhiễm của cậu. Lần trước ở nước Na, đường hoa văn mặt Na của cậu ta chỉ có trên ngực và lưng, giờ đã đến bả vai. Tang Hủ đã bảo cậu ta chuyện từ bỏ việc về nhà là sẽ giải quyết được ăn mòn, cậu ta chẳng nói gì, chỉ im lặng. Rất rõ ràng, cậu ta không chấp nhận cách này.

 

Tang Hủ cho cậu ta ăn một viên Bổ Thiên Đan mỗi ngày, mong là tạm thời xoa dịu được việc ăn mòn. Theo lời Tang Thiên Ý nói, nếu may mắn, chắc họ sẽ tìm được cách giải quyết ở Chốn Phục Đồ.

 

Họ di chuyển cả ngày lẫn đêm, lái xe liên tục cả ngày. Khắp nơi đều là đụn cát, bất kể đi bao lâu bao xa, từ đầu đến cuối khung cảnh đều xêm xêm, làm người ta không khỏi nghi ngờ có phải đã bị ma chặn đường, quay về đường cũ hay không. Hàn Nhiêu yêu cầu dừng lại xác nhận tuyến đường mấy lần liền, đều bị Tang Hủ phủ quyết.

 

Xe cứ đi mãi, khi màn đêm giáng xuống lần nữa, Thẩm Tri Ly rời khỏi ghế lái, để Tang Hủ lái thay.

 

Thẩm Tri Đường chợp mắt thức dậy, cử Hắc Nữu đi dò đường. Cả ngày hôm nay, cô đã cử Hắc Nữu đi thăm dò ba lần liền, lần nào cũng cắp được thứ gì đó mang về. Lần đầu tiên là một mớ lông màu nâu của loài động vật nào đó chưa rõ, lần thứ hai là một tảng đá cháy đen, lần thứ ba là một mảnh sắt.

 

Một lát sau, Hắc Nữu quay về trong bóng đêm. Nó nằm trong lòng Thẩm Tri Đường, nhả vào lòng bàn tay cô.

 

"Lần này cắp cái gì về thế?" Tang Hủ ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, sắc mặt Thẩm Tri Đường hơi trắng bệch.

 

Thẩm Tri Đường cầm một vật hình tròn, nói: "Một con ngươi."

 

Tang Hủ im bặt.

 

"Hơn nữa còn là màu đỏ." Thẩm Tri Đường bổ sung.

 

"Người nhà họ Tang?" Tang Hủ nhíu mày.

 

"Con ngươi này rất tươi, có khả năng nào người ta còn sống không?" Thẩm Tri Đường hỏi.

 

Thẩm Tri Ly uể oải lên tiếng: "Chưa chắc, khả năng là đã được xử lý đặc biệt nên mới không thối rữa, giống như bầy thi thể chạm trán lúc trước vậy. Nơi này, tỷ lệ có người sống không cao. Nếu có người sống thật, tốt nhất là chúng ta đừng lại gần."

 

Thẩm Tri Đường lại hỏi: "Anh Kiến Quốc, là người nhà họ Tang thật thì sao? Có muốn đi theo Hắc Nữu xem thử không?"

 

Tang Hủ lắc đầu, thời gian của họ không còn nhiều nữa, vả lại tình trạng của Văn Uyên càng lúc càng tồi tệ, cậu không muốn thay đổi tuyến đường.

 

Hắc Nữu tiếp tục chạy đi dò đường, thứ nó cắp về càng ngày càng phi lý, có tai, có bàn tay đứt thiếu mất vài đầu ngón tay, còn có chân đứt. Hắc Nữu cắp được ngần ấy bộ phận cơ thể người quay về, chứng tỏ gần đây chắc chắn có rất nhiều thi thể. Hắc Nữu cắp đồ về không biết mệt, vừa quay về xe đã lại chạy đi.

 

Lái xe đến nửa đêm, đến lượt Thẩm Tri Đường cầm lái. Tang Hủ ngồi ở hàng ghế sau nhìn ra ngoài, màn đêm tĩnh lặng âm u, đụn cát biến thành từng tảng bóng đen lùi về sau, thoạt nhìn sẽ tưởng là mãnh thú khổng lồ đang mai phục. Ở tận cùng đằng xa, Tang Hủ lại nhìn thấy một bóng người. Dùng ống nhòm nhìn kỹ, thấy được thấp thoáng hình Pikachu và gương mặt mơ hồ của Châu Hà.

 

Lần này Tang Hủ không hạ ống nhòm xuống, cứ nhìn chằm chằm mãi. Chiếc xe đi tiếp được một tiếng đồng hồ, Châu Hà vẫn đứng ở đằng xa. Không to hơn cũng không nhỏ hơn, như thể luôn giữ khoảng cách cố định với chiếc xe.

 

Tang Hủ không cho rằng đó là Châu Hà, cậu nghiêng về khả năng mình bị ô nhiễm nặng hơn, lại nảy sinh ảo giác.

 

Nhưng khi Tang Hủ quyết định hạ ống nhòm xuống, cậu chợt thấy môi Châu Hà đóng mở, như đang nói gì đó.

 

Hắn đang nói gì vậy?

 

Tang Hủ nhíu chặt mày, nhìn chăm chú vào khẩu hình miệng của hắn.

 

Hình như hắn đang nói:

 

Rừng—— lai——

 

Không đúng, phải là:

 

Dừng—— lại——

 

Ảo giác này hơi quái lạ. Tang Hủ hạ ống nhòm xuống, chỉ trong một giây, cái bóng đằng xa đã biến mất.

 

"Tôi tò mò quá, rốt cuộc cậu cứ nhìn cái gì mãi thế?" Thẩm Tri Ly cười híp mắt hỏi.

 

"Đâu có." Tang Hủ day trán.

 

"Cậu nhất định phải làm người bí ẩn à?" Thẩm Tri Ly xoa cằm nói, "Lần nào cậu nhìn chăm chú đằng xa, biểu cảm cũng rất nặng nề, rất đau buồn, như chồng vừa chết vậy."

 

Tang Hủ: "..."

 

Cậu cau mày, hỏi: "Anh bảo biểu cảm của tôi làm sao cơ?"

 

"Nặng nề, đau buồn."

 

Tang Hủ thầm giật thót, không khỏi nhớ đến bộ dạng Châu Hà nhìn phương xa chăm chú. Bây giờ Thẩm Tri Ly nhìn cậu, có phải cũng giống lúc ấy cậu nhìn Châu Hà không? Lẽ nào Châu Hà đã nhìn thấy mình, và nhận được thông tin gì?

 

"Đừng làm người bí ẩn, anh Kiến Quốc." Thẩm Tri Đường nghiêm nghị nói, "Người bí ẩn sẽ bị mọi người ghét đó!"

 

Được thôi. Tang Hủ đành nói thật: "Tôi nhìn thấy Châu Hà, hình như anh ấy bảo chúng ta dừng lại. Tôi cho rằng đấy là ảo giác vì tôi bị ô nhiễm nặng hơn, có thể thần linh đang gây ảnh hưởng lên tôi, ngăn cản tôi đến Chốn Phục Đồ."

 

"Tại sao thần lại ngăn cản cậu đến Chốn Phục Đồ?"

 

"Không biết."

 

Thẩm Tri Ly lắc đầu, không đồng tình với suy đoán của Tang Hủ, "Nếu Chốn Phục Đồ là nơi khởi nguồn, rất gần thần thật, thế thì thức ăn mỹ vị như chúng ta tự tìm đến cửa, đáng lẽ thần phải chào đón nồng nhiệt mới phải." Hắn cười xấu xa, "Chi bằng bây giờ chúng ta dừng xe lại xem sẽ xảy ra chuyện gì."

 

Hắn ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, trước giờ toàn thích tự sát. Tang Hủ nhắc nhở hắn: "Em gái anh cũng ở đây, anh chắc chắn là đề nghị dừng xe chứ?"

 

"..." Thẩm Tri Ly nhún vai, "Thế thì thôi vậy."

 

"Éc, chúng ta phải dừng xe lại thật." Thẩm Tri Đường đạp phanh, nói, "Hết xăng rồi, phải đổ xăng."

 

Tang Hủ và Thẩm Tri Ly dừng xe lại, lấy xăng trong cốp sau ra.

 

Hàn Nhiêu cũng dừng xe, rủ Lý Tư Cựu đi tè, bị Lý Tư Cựu từ chối đanh thép. Tang Hủ bảo Văn Uyên và Thẩm Tri Ly canh gác xung quanh, còn cậu thì đổ xăng cho xe. Thẩm Tri Ly coi lời Tang Hủ nói như gió thổi ngoài tai, nhàm chán lấy bộ phận cơ thể người mà Hắc Nữu mang về ra chơi xếp hình.

 

Hắc Nữu trở nên hăng hái, liên tục ra ngoài tìm bộ phận cắp về cho Thẩm Tri Ly ghép. Thẩm Tri Ly ghép mãi, ghép ra một hình người.

 

Ngoại trừ Văn Uyên nghiêm túc canh gác, những người khác đều túm tụm quanh Thẩm Tri Ly, xem hắn ghép thành hình người hoàn chỉnh.

 

Lúc Tang Hủ đổ xăng xong, chuẩn bị gọi mọi người xuất phát, Hắc Nữu mang một cái đầu người về. Thẩm Tri Ly lắp đầu người vào, "tranh ghép" bèn được ghép xong.

 

Trong nháy mắt, mọi người giật mình hít vào một hơi.

 

Tang Hủ đẩy Hàn Nhiêu ra, nhìn xuống đất, không khỏi im lặng. Cơ thể khiếm khuyết dưới đất đã được ghép thành một người hoàn chỉnh, người này có mái tóc màu nâu sẫm, cặp mắt đỏ rực và thân hình cao ráo. Người nọ đang mở mắt, hai mắt trống rỗng tĩnh lặng, như đang nhìn chăm chú vào màn đêm ở tận cùng thế giới này.

 

Không phải người khác, mà là chính Tang Hủ.

 

Lý Tùng La chạm vào thi thể dưới đất, nói: "Vừa chết không lâu, chắc thời gian tử vong trong khoảng một ngày."

 

"Thế này là thế nào?" Hàn Nhiêu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa, không tài nào hiểu được tình huống hiện giờ, "Trên thế giới không chỉ có một chàng trai* ư? Thu thập bảy chàng trai* sẽ triệu hồi Rồng Thần?"

 

Tang Hủ nói với Thẩm Tri Đường: "Bảo Hắc Nữu dẫn chúng ta đến nơi tìm thấy thi thể."

 

Hắc Nữu phóng đi, mọi người bám theo sau nó. Chưa đi được bao xa, một mùi thối ập tới, mọi người phát hiện ra một hố thi thể lớn. Thi thể trong hố gần như chất thành núi, lớp dưới cùng đã khô quắt, bên trên còn rất mới. Hắc Nữu nhảy vào đào cật lực, Hàn Nhiêu và Văn Uyên khiêng từng thi thể một ra, xếp dưới đất.

 

Trong này không chỉ có một Tang Hủ, mà còn có Hàn Nhiêu, Văn Uyên, Thẩm Tri Đường, Thẩm Tri Ly và Lý Tùng La.

 

Hàn Nhiêu nhìn thi thể của mình, trố cả mắt, nói: "Đụ má ai lén nhân bản tôi vậy?"

 

"Chưa chắc đã là nhân bản đâu." Thẩm Tri Ly xoa cằm, suy nghĩ phá cách, "Có khả năng nào là chúng ta thật không?"

 

Văn Uyên dửng dưng cúi đầu thu thập đạn trên thi thể của cậu ta. Thẩm Tri Đường thấy thế cũng bắt chước theo, bắt đầu lục lọi ví và đồng hồ đeo tay trên thi thể của anh trai mình.

 

Tang Hủ nhìn những thi thể này, chậm rãi nảy sinh một suy đoán. Mạc Phất từng nói, thời gian ở Chốn Phục Đồ cực kỳ hỗn loạn. Mặc dù họ vẫn đang trên đường đi, nhưng chắc chắn không còn xa Chốn Phục Đồ nữa. Không chỉ có thời gian ở Chốn Phục Đồ hỗn loạn, thời gian các khu vực quanh nó cũng hỗn loạn.

 

Ban đầu Tang Hủ còn tưởng cái gọi là thời gian hỗn loạn là có thể quay về quá khứ như Quan Lạc Âm, không phân biệt được quá khứ, hiện tại, tương lai. Còn bây giờ, cậu đã hiểu, có thể thời gian ở Chốn Phục Đồ không chỉ là không phân biệt được quá khứ và tương lai, mà là tất cả các dòng thời gian song song quấn vào nhau.

 

Những thi thể này đúng là họ, nhưng là họ ở một dòng thời gian khác.

 

Không đúng, nếu là họ ở một dòng thời gian khác, thế tại sao không có Châu Hà và tổ tiên sáu dòng họ ở dòng thời gian khác?

 

Ngoài ra, còn có một câu hỏi quan trọng hơn, ai đã giết họ?

 

Cuối cùng Tang Hủ cũng biết tại sao Châu Hà trong ảo giác lại bảo họ dừng lại. Nếu đi tiếp, họ sẽ lái xe vào nơi này, gặp phải nguy hiểm mà những thi thể đó gặp phải vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời. Tiếc rằng cậu hiểu ra muộn quá, thứ đã giết những thi thể ắt hẳn đang mai phục ở nơi nào đó quanh họ.

 

"Có nguy hiểm, tắt đèn pin, cảnh giác." Tang Hủ nói khẽ.

 

Mọi đèn pin đều tắt, mọi người dựa gần nhau, cảnh giác với xung quanh.

 

Tang Hủ nhìn thấy, không biết từ bao giờ, quanh hố thi thể đã bị những bóng đen cao to gầy gò bao vây.

 

Lại là tượng tướng quân?

 

Không chỉ vậy, có tiếng đá nứt vỡ vọng tới từ trong bóng tối, có thứ gì đó bò ra từ trong tượng đá. Một nỗi sợ khó tả quanh quẩn trong tim, Tang Hủ cảm thấy thứ bò ra đó còn nguy hiểm hơn cả chính tượng tướng quân.

 

Đúng lúc này, tiếng ô tô vọng tới từ đằng xa, bốn ngọn đèn ô tô rọi tới. Thứ bò ra như bị hai chiếc xe đó thu hút, tiếng trườn lạo xạo đi về phía đó, càng lúc càng xa họ.

 

"Rút lui mau." Tang Hủ thì thầm.

 

Mọi người rút lui cực kỳ ăn ý, sau đó bèn nghe thấy tiếng súng nối tiếp nhau truyền tới từ bên kia.

 

Hàn Nhiêu, Văn Uyên và Tang Hủ lên một xe, Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Đường và Lý Tùng La lên xe còn lại. Tang Hủ đạp chân ga, đi vòng qua hố thi thể tiến tiếp. Hố thi thể càng lúc càng xa họ, Hàn Nhiêu ngoái đầu lại nhìn ánh đèn xa dần, hỏi: "Trong hai chiếc xe đó cũng là chúng ta à?"

 

Tang Hủ liếc nhìn gương chiếu hậu, gật đầu nói: "Chắc vậy."

 

Hàn Nhiêu vò đầu gãi tai hồi lâu, không miêu tả nổi tâm trạng của mình.

 

Tóm lại, Hàn Nhiêu khác chết vẫn hơn là Hàn Nhiêu này chết. Hàn Nhiêu châm một điếu thuốc lá, vẫy tay về phía hố thi thể, nói: "Chết sớm đầu thai sớm, quay về sẽ dựng bia mộ đốt vàng mã cho mọi người nhé. Muốn gì thì báo mộng cho tôi, biệt thự Mercedes Benz cũng đốt được hết!"

 

Dứt lời anh ta lại cảm thấy kỳ cục, đến lúc treo di ảnh, lẽ nào treo ảnh của mình ư?

 

Bỗng nhiên, bốn ngọn đèn ô tô xuyên thủng màn đêm đuổi theo. Ánh đèn sắc như kiếm, chọc vào hai mắt Hàn Nhiêu đau nhói, sởn gai ốc.

 

Anh ta lập tức cầm súng lên, nói: "Tiên sư*, nhóm chúng ta khác đuổi kịp rồi!"

Bình Luận (0)
Comment