Hàn Nhiêu nhất thời không biết nên làm gì, "Bây giờ làm sao đây? Có nổ súng không?"
Tang Hủ nói: "Có!"
"Nhưng đó cũng là chúng ta mà, mọi người đều là người mình——"
Hàn Nhiêu còn chưa dứt lời, kính sau xe đã bị đạn bắn trúng, vỡ loảng xoảng.
Không ngờ bên kia còn nhẫn tâm hơn cả mình. Hàn Nhiêu nổi cơn tam bành, cầm ngay súng máy lên b*n r* sau. Văn Uyên mặt vô cảm dựng súng bắn tỉa, nhắm vào tài xế của chiếc xe đằng sau. Một phát đạn bắn trượt, Văn Uyên bổ sung thêm một phát nữa, bắn nổ đầu tài xế chiếc xe việt dã suýt đuổi kịp, chiếc xe lập tức lật nghiêng.
Chiếc xe việt dã còn lại vượt qua đồng đội bị lật, bám sát theo sau. Hoả lực của họ cực mạnh, đạn bay tới ào ào, gương chiếu hậu trước mắt Tang Hủ đã vỡ. Tang Hủ xoay vô lăng điên cuồng, chiếc xe đi hình chữ S tránh đạn phía sau. Đằng trước cậu, Thẩm Tri Ly thò ra từ chiếc xe việt dã của hắn, vai vác súng phóng tên lửa.
Hắn quả là chán sống, hoàn toàn không sợ mưa bom bão đạn, trèo lên nóc xe bắn tên lửa, nổ tung một chiếc xe đuổi theo. Hàn Nhiêu kêu hay, bù đạn đúng lúc, bắn chết hết những người bò ra từ chiếc xe việt dã bắt lửa. Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã khác tiếp cận, đi song song với Tang Hủ.
Cửa sổ xe đối diện hạ xuống, Tang Hủ vốn tưởng sẽ nhìn thấy một bản khác của mình, ai dè vô số Rắn Xác ùa ra từ ô cửa sổ đen ngòm, nhảy lên xe việt dã của Tang Hủ như điên.
"Không phải chúng ta, mà là Trọng Tự!" Tang Hủ thầm kinh hãi.
Trọng Tự đáng sợ hơn chính bản thân cậu gấp mười nghìn lần.
Hàn Nhiêu và Văn Uyên kéo căng vải bạt, bịt cửa kính đằng sau. Rắn Xác nhảy ào ạt bên ngoài, không lách vào được. Vừa thở phào một hơi, lỗ điều hoà ở ghế trước và ghế sau bỗng có tiếng lạo xạo, ngay sau đó vô số Rắn Xác bé xíu đua nhau bò ra, có vài con rơi xuống chân Hàn Nhiêu.
Hoàn toàn không ngờ được đám Rắn Xác này còn bò vào được qua đường ống điều hoà, nếu là tượng tướng quân thì ít nhất còn bắn nổ đầu được, nhưng Rắn Xác hình dạng như rết này thì quả thực không tài nào nhắm bắn được. Rắn Xác càng lúc càng đông, nắp ống điều hoà bị đẩy ra, như mở đê xả lũ, Rắn Xác chảy vào xe ào ạt như dòng nước đen.
"Bỏ xe!" Tang Hủ đạp cửa xe nhảy ra ngoài.
Hàn Nhiêu và Văn Uyên bám sát theo sau, ba người lăn lông lốc không ngừng trên sa mạc.
Phát súng phóng tên lửa của Thẩm Tri Ly đến ngay sau đó, nổ tung chiếc xe chứa đầy Rắn Xác của họ. Tang Hủ, Hàn Nhiêu và Văn Uyên bò ra từ trong cát, khều Rắn Xác trên người cho nhau, ném xuống đất giẫm chết. Thẩm Tri Đường đỗ xe bên cạnh họ, những người khác cũng xuống xe, dùng xe việt dã làm vật che chắn, chuẩn bị chiến đấu.
Tiếng động cơ ầm ầm như sấm rền trong đêm đen, xe của Trọng Tự không chỉ có hai cái, những xe khác ở đằng sau đuổi tới, bao vây kín nhóm Tang Hủ. Xe của Trọng Tự dừng cách đó không xa, người nhà họ Tần cầm súng xuống xe chĩa về phía họ. Trọng Tự thong thả bước từ một chiếc xe khác xuống, Minh Tiên Minh sắc mặt xanh tím giương ô cho bà ta, bà ta tươi cười nhìn về phía này.
"Đội chúng ta thực lực tương đương, đánh nhau sẽ chỉ thiệt hại cả hai bên." Tang Hủ lạnh lùng nói.
"Ai bảo chúng ta thực lực tương đương? Bé ngốc, ta đã Thành Vua rồi." Trọng Tự cười híp mắt nói.
Tang Hủ: "..."
Trọng Tự mỉm cười nói: "Chi bằng thế này, chúng ta chơi một trò đi, ngươi để lại tên đồng đội ngươi ghét nhất cho ta, ba canh giờ nữa ta sẽ đuổi theo ngươi tiếp. Trong vòng ba canh giờ này, ngươi có thể chạy thoả thích."
Đồng đội ghét nhất... Tang Hủ vô thức nhìn sang Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly chép miệng, "Không phải chứ, Đại Tộc Trưởng, rõ ràng tôi là đồng đội thành thật lương thiện nhất của cậu mà. Tại sao cậu không để lão Lý lại ấy, trong số chúng ta, ông ta xấu xí nhất."
Trán Lý Tùng La giật đùng đùng, "Đừng gọi tôi là lão Lý!"
Tang Hủ rời mắt, nói với Trọng Tự: "Đã ba nghìn năm trôi qua, trên thế gian này chỉ có Châu Hà yêu bà thôi. Bà đã ăn thịt người cuối cùng yêu mình."
Nụ cười của Trọng Tự không thay đổi, "Ồ, thế thì sao, ta có yêu nó đâu. Sao nào, ngươi đã quyết định để lại ai cho ta chưa?"
"Tất cả chúng tôi đều không ở lại đâu." Đồng tử mắt Tang Hủ càng lúc càng đỏ rực, "Muốn đánh, thì đánh đi."
Đàn rắn ào ra từ ống tay áo của Lý Tùng La, hơi thở của Thẩm Tri Ly dần trở nên nóng bỏng, Hắc Nữu cong lưng nhe răng... Cuộc chiến sắp bắt đầu, chợt thấy một kẽ nứt toác ra trong hư không, một người phụ nữ duyên dáng mặc sườn xám bước ra. Búi tóc bà cài nghiêng trâm ngọc, thắt lưng giắt mặt nạ Na Thần, khí chất trong trẻo mà duyên dáng, tựa ánh trăng câm lặng.
Mọi người thấy bà bỗng nhiên tự dưng xuất hiện, đều ngây người.
Hàn Nhiêu cảm thấy bà trông rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Thẩm Tri Đường thì nhận ra mặt nạ Hoả Thần trên thắt lưng bà, cô Châu cô giáo của cô cũng có một cái giống y hệt.
"Cô giáo?" Thẩm Tri Đường gọi.
Châu Kính Quân gật đầu với cô, lại quay đầu nhìn sang Tang Hủ, "Đã lâu không gặp, chàng trai."
Phải rồi, Tang Hủ đã đoán đúng, người sáng lập phái Học Giả, cô giáo của Thẩm Tri Đường chính là Châu Kính Quân mất tích.
Trọng Tự cười nói: "Ta nghe nói ngươi có được một Động Thiên, còn đặt tên cho nó là "cung điện Tri Thức" gì đó... Quả là cái tên vừa già cỗi vừa khó nghe. Không phải trước giờ ngươi trốn ở đó ư, sao lại chịu chui ra rồi?"
"Trọng Tự," Châu Kính Quân đeo mặt nạ Na Thần lên, nói, "Đối thủ của ngươi là ta. Chàng trai, đưa học trò của tôi và các bạn của cậu rời khỏi đây mau."
Tang Hủ cau mày, "Tiểu thư Châu..."
"Có một thứ tôi đã đưa cho Tiểu Đường, bảo cô bé đưa cho cậu sau khi đến Chốn Phục Đồ." Châu Kính Quân nói, "Đi đi, Hoang Nhi đang đợi cậu đấy."
Dứt lời, vô số Cự Na phá đất vùng dậy. Trong chớp mắt trời long đất lở, mặt cát nứt ra, cát chảy ào ào xuống khe nứt. Rất nhiều người nhà họ Minh rơi xuống khe nứt, Thẩm Tri Đường suýt thì bị kéo xuống theo, Thẩm Tri Ly lôi cô lên, mọi người vội vã rút lui. Trọng Tự hoá thành vô số Rắn Xác ùa về phía Cự Na. Cự Na gầm lên trời, Rắn Xác nát bươm vì chấn động trong tiếng gầm của chúng.
Tang Hủ bịt tai quay về xe, Hàn Nhiêu đạp chân ga, bánh xe quay không ngừng, làm dấy lên cát bụi cuồn cuộn. Thẩm Tri Ly cướp một chiếc ô tô của Trọng Tự, Lý Tùng La và Thẩm Tri Đường lên xe của hắn. Tất cả mọi người rút khỏi chiến trường, đi về hướng tây.
Hai chiếc xe không dám dừng lấy một giây, đạt tới tốc độ tối đa, lái liên tục một tiếng đồng hồ mà vẫn cảm nhận được động đất.
Đây chính là sức mạnh của người Vọng Hương đạo Nhân Gian ư? Đều là người Vọng Hương, Tang Hủ cảm thấy Châu Kính Quân mạnh hơn hẳn mình.
Lái đến tận lúc trời sáng, động đất mới từ từ biến mất. Tang Hủ bấm bộ đàm, hỏi Thẩm Tri Đường: "Cô giáo của cô để lại thứ gì cho tôi?"
"Là một cái chìa khóa." Thẩm Tri Đường đã đoán được thân phận của cô giáo mình, hỏi khẽ, "Anh Kiến Quốc, đây là chìa khóa của cung điện Tri Thức đúng không? Cô giáo... cô ấy còn quay lại nữa không?"
Tang Hủ nhất thời chìm vào im lặng.
Đưa chiếc chìa khóa này cho cậu, chắc là đã dự định không thể quay về được nữa. Người Vọng Hương đạo Nhân Gian là một trong số các điều kiện cần thiết để Thành Thần, rất có thể Trọng Tự sẽ ăn thịt Châu Kính Quân.
Tiếng nức nở khe khẽ của Thẩm Tri Đường vọng ra từ bộ đàm, Tang Hủ thở dài, bảo Thẩm Tri Ly an ủi cô, rồi tắt bộ đàm.
Vào mộng đã đến ngày thứ tư, buổi tối sẽ đến được Chốn Phục Đồ. Văn Uyên lái thay Hàn Nhiêu cả chiều. Dường như họ đã đến tận cùng thế giới, không nhìn thấy chút dấu vết con người nào, ngoài cát ra vẫn chỉ là cát. Thẩm Tri Đường vẫn ôm ấp chút hy vọng mong manh, nằm bò ở ghế sau nhìn về phía tận cùng sa mạc, mong nhìn thấy Châu Kính Quân.
Tuy nhiên đến tận bây giờ, Trọng Tự vẫn chưa đuổi theo, Châu Kính Quân cũng không có tin tức gì.
Chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi tiếp không ngừng nghỉ lấy một giây.
Mặt trời ngả về tây, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Một số đốm đen xuất hiện ở cuối tầm nhìn, Lý Tùng La và Văn Uyên giảm tốc độ xe, từ từ lại gần những đốm đen ấy. Đốm đen càng ngày càng lớn, càng ngày càng dày đặc. Khi họ lái tới nơi, phát hiện phía trước là một rừng cây. Trong sa mạc có ốc đảo không phải chuyện lạ, nhưng trông những cái cây này rất quái đản.