Phần bên trái của chúng rậm rạp tươi tốt, lá xanh sum suê, nhưng phần bên phải thì hoàn toàn khô héo, cành lá úa tàn. Sống và chết tồn tại trên cùng một cây. Đồng thời, phía đông hửng ánh ban mai le lói, màn đêm như màu mực bị gột sạch, đuổi ra giữa trời. Chỉ trong vòng vài phút, ban ngày và ban đêm đã đổi chỗ cho nhau.
Mọi người lại đứng tại chỗ vài phút, mặt trời mọc rồi lặn bốn lần, mới không thay đổi tiếp nữa.
Lúc này Tang Hủ có thể chắc chắn họ đã đến Chốn Phục Đồ. Thời gian ở đây hỗn loạn hoàn toàn, quấn vào nhau rối như mớ bòng bong.
"Chúng ta thế này tính là đã mấy ngày trôi qua?" Hàn Nhiêu hỏi.
Thẩm Tri Đường nói: "Ở nơi này thuyết thời gian không còn ý nghĩa gì nữa. Mặc dù ngày đêm đang thay phiên nhau, nhưng quá khứ và tương lai tồn tại đồng thời, chúng ta không biết thời gian đang tiến lên hay lùi lại. Tôi đoán, chỉ có rời khỏi Chốn Phục Đồ, thời gian của chúng ta mới trôi tiếp được."
Tiến thêm vài dặm, họ phát hiện ra một doanh trại rộng rãi. Trong đó dựng kín lều, dày đặc, ít nhất phải hơn hai mươi cái lều. Ngoài cùng còn có một chuồng ngựa, nhốt vài con tuấn mã.
Lều toàn là kiểu dáng cổ đại, chắc chắn không phải lều của người hiện đại. Trong doanh trại không có người, bày rất nhiều binh khí và xoong nồi. Xoong nồi từng được dùng, trong chảo vẫn còn cặn. Binh khí cũng được bày ngay ngắn, Tang Hủ nhìn quanh một vòng, không phát hiện thấy thứ gì như thi thể.
Hiện giờ là đêm thứ ba đi về phía tây, nếu không có sự cố gì, chắc họ đã đến Chốn Phục Đồ. Mặc dù Tang Hủ không phát hiện ra bất cứ thứ gì liên quan đến "khởi nguồn", e rằng phải đi tiếp mới thu hoạch được gì đó.
Hàn Nhiêu tặc lưỡi, "Không phải đây là..."
Tang Hủ lấy ống nhòm ra nhìn lá cờ, nói: "Là doanh trại của Tức Hoang."
Doanh trại trật tự chỉnh tề, ít nhất thì chứng tỏ lúc Châu Hà rời khỏi đây không xảy ra biến cố nào, chắc là họ đã đi tiếp. Lý Tùng La sờ lửa trại đã tắt, nói: "Đống lửa vẫn còn nóng, họ rời khỏi đây chưa lâu."
"Lợi hại quá, chúng ta sắp gặp người cổ đại thật à?" Hàn Nhiêu háo hức.
Tang Hủ tới chiếc lều to nhất xem thử, có một tờ giấy đặt trên bàn.
Trên giấy viết:
"Nếu ngươi nhìn thấy doanh trại trống, chứng tỏ Trẫm đã dẫn quân vào Chốn Phục Đồ.
Tức Hoang
Chỉnh đốn lại ở doanh trại rồi hẵng đi tiếp, cứ lấy thức ăn và nước uống.
Tang Thiên Ý"
Mọi người đọc mảnh giấy, lại nhìn sang Tang Hủ. Tang Hủ rất muốn đuổi theo họ, vả lại không biết Châu Kính Quân giữ chân Trọng Tự được bao lâu, bị Trọng Tự đuổi kịp thì gay. Nhưng trải qua ba ngày lên đường gấp rút, mọi người đều đã mệt mỏi tột độ.
"Hai tiếng nữa xuất phát." Tang Hủ nói.
Chỉ nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, chắc Trọng Tự không đuổi kịp.
Văn Uyên tìm một tháp canh đứng gác, Thẩm Tri Đường thật sự không gượng được nữa, chọn nghỉ ngơi. Hàn Nhiêu đi vệ sinh, Thẩm Tri Ly không biết đã chạy đi đâu. Tang Hủ bảo Văn Uyên một tiếng nữa cậu thay ca, rồi nghỉ trong lều của Châu Hà. Nắng bên ngoài tắt dần, xung quanh chìm vào bóng tối.
Tang Hủ trằn trọc mất ngủ, bò dậy kiểm tra đồ Tức Hoang mang tới. Có áo giáp, có đao kiếm, có cung tên, còn có một số sách binh pháp, nhìn qua biết ngay là một tên hoàng đế tôn thờ vũ lực.
Chuông báo thức của điện thoại reo, đã hết một tiếng đồng hồ, Tang Hủ nhỏm dậy tìm Văn Uyên thay ca. Ra khỏi lều, xung quanh tối om, bóng đen mơ hồ. Tang Hủ tìm một chậu than đốt lửa, tuy nhiên bóng tối ở đây như nuốt chửng được ánh sáng, chỉ một chậu than khó mà thắp sáng được doanh trại.
Tang Hủ phân biệt phương hướng, đi về phía tháp canh, chợt nghe thấy phía trước có tiếng bước chân sột soạt.
"Ai đấy?"
Đèn pin rọi về phía trước, Tang Hủ nhìn thấy Thẩm Tri Đường đứng ở đó.
"Anh Kiến Quốc. có muốn đi theo Hắc Nữu xem thử không?" Thẩm Tri Đường hỏi.
"Xem cái gì?"
"Một con ngươi."
Tang Hủ: "..."
Vốn định đi về phía cô, Tang Hủ vô thức dừng chân.
Cứ cảm thấy là lạ ở đâu... Tang Hủ nhíu mày nghĩ, chợt vỡ lẽ, lúc trước Hắc Nữu liên tục cắp bộ phận cơ thể người về, Thẩm Tri Đường từng nói y hệt như vậy. Thế này là thế nào, Thẩm Tri Đường bị máy lặp lại nhập vào người ư? Hoặc là... người trước mắt cậu vốn không phải Thẩm Tri Đường.
Tang Hủ chợt nghĩ đến thi thể của họ trong hố thi thể, một phỏng đoán sởn gai ốc trỗi dậy trong lòng —— không phải là đám thi thể đó bám theo đấy chứ?
"Chàng trai*!" Hàn Nhiêu đi tới từ phía bên kia.
Tang Hủ lắc đầu với anh ta, thì thầm: "Thẩm Tri Đường có vấn đề."
"Tiên sư*, "Hàn Nhiêu đi tới, cảnh giác nói, "Làm sao đây?"
Tang Hủ ngẫm nghĩ thật kỹ, hay là cậu tạm thời khống chế Thẩm Tri Đường, bảo Hàn Nhiêu đi gọi những người khác đến đây.
Đang định nói, Hàn Nhiêu lại hỏi: "Bây giờ có chỉ thị gì? Mọi người đều là người mình."
Tang Hủ giật mình, toàn thân lạnh toát —— Hàn Nhiêu cũng nói điều mà trước đây anh ta từng nói.
Khỗ nỗi lúc nãy không phát hiện ra gì bất thường, giờ Hàn Nhiêu cực kỳ gần cậu, giơ tay là chạm tới được. Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường đều nhìn cậu chằm chằm. Giải quyết họ rất dễ, vấn đề là Tang Hủ không chắc họ bị trúng bẫy, hay là quái vật giả mạo. Vả lại ngộ nhỡ gần đây còn có quái vật tương tự thì sao? Một chọi hai đơn giản, một chọi N thì khó.
Tang Hủ chậm rãi lùi lại, nghĩ cách thật nhanh, cậu định dùng Toàn Âm Thân thử xem. Vừa định khởi động thần thông, chiếc lều đằng xa bỗng nhiên bén lửa. Lửa hun tận trời, chiếu đỏ mặt ba người. Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường vô thức nhìn về phía đó, Tang Hủ lập tức lẩn vào bóng tối.
Xung quanh lại vang tiếng bước chân sột soạt, Tang Hủ lặng lẽ tránh né.
Một ký hiệu chỉ hướng xuất hiện dưới nền đất, bên dưới còn viết "Châu".
Châu Kính Quân đã đánh bại Trọng Tự rồi ư?
Tang Hủ thầm mừng rỡ, đi theo hướng ký hiệu, nhìn thấy một bóng người trốn trên đụn cát bên ngoài doanh trại.
"Đứng lại," người đó nhìn thấy Tang Hủ từ xa, lạnh lùng nói, "Báo tên đi."
Giọng nói đó quen thuộc vô cùng, Tang Hủ sẽ không bao giờ nhận nhầm chủ nhân của nó. Cổ họng nghẹn lại, cảm xúc trong lòng lại dâng trào như thuỷ triều. Tang Hủ cảm thấy mình trở nên cảm tính hơn hẳn, hở tí là mắt cay xè. Cậu hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, thì thầm: "Tang Hủ."
"Sao ngươi chứng minh được ngươi là Tang Hủ?"
"Chiều dài của anh là..."
"Trật tự!" Châu Hà kéo cậu tới, "Ngươi đi theo ký hiệu của Trẫm đến đây à?"
Thì ra "Châu" trong ký hiệu đó là "Châu" trong Châu Hà. Tang Hủ gật đầu.
Trong màn đêm, hai người gần ngay gang tấc. Châu Hà vẫn như thế, tự toát ra vẻ sắc sảo và nhuệ khí, mọi bóng tối đều không thể ăn mòn được ánh sáng của hắn. Tang Hủ nhìn khuôn cằm đường nét mượt mà của Châu Hà, vô thức xích lại gần dụi vào người hắn. Lồng ngực hắn cũng nóng hổi, Tang Hủ áp mặt vào đó, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Trong lòng lập tức bình tĩnh hẳn, Tang Hủ cảm thấy mình đã sống lại.
Bị Tang Hủ dán vào như kẹo cao su, cơ thể Châu Hà khựng lại rõ ràng, hắn nghiến răng đẩy cậu ra, nói: "Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn muốn quyến rũ Trẫm. Nghiêm chỉnh chút đi được không?"
"Được," Tang Hủ hỏi, "Mọi người khác đâu?"
Châu Hà lắc đầu, ra hiệu hắn cũng không biết. Tang Hủ nhìn người hắn đầy bụi bặm, trên tóc và trên mặt toàn là cát, chắc hẳn đã trải qua một cuộc chiến ác liệt.
Hắn nói, họ tiến vào Chốn Phục Đồ chẳng qua chỉ vài dặm, xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người trông giống hệt họ. Những người này biết lặp lại lời họ từng nói trước đó, ban đầu thuộc hạ của họ không phát hiện ra gì bất thường, rất nhiều người bị giết.
Sau khi Châu Hà nhận ra, trong đội đã có rất nhiều người bị chúng thay thế. Châu Hà và Tang Thiên Ý quyết định quay về doanh trại, giữa đường lại bị đánh lén một lần, mọi người lạc nhau. Bây giờ trong doanh trại khắp nơi đều là quái vật đó, Châu Hà không thể nán lại doanh trại lâu, bèn đánh dấu ở khắp nơi, hy vọng những người khác nhìn thấy ký hiệu, đến đây tập hợp.
Không ngờ, người đầu tiên đến lại là Tang Hủ.
Tang Hủ bật bộ đàm, nói: "Bây giờ bắt đầu điểm danh. Hàn Nhiêu."
Bộ đàm kêu rè rè, vọng ra tiếng: "Có!"
"Thẩm Tri Đường."
"Có. Tôi ở cùng tiền bối Thiên Ý, trời ơi bà ấy đẹp trai quá, anh Kiến Quốc ơi tôi có thể chụp ảnh chung với bà ấy được không?"
"... Chắc chắn đúng là tiền bối Thiên Ý chứ?"
Giọng nói hờ hững của Tang Thiên Ý vọng ra, "Là tôi, yên tâm."
Tang Hủ điểm danh tiếp, "Thẩm Tri Ly."
"Có."
"Lý Tư Cựu."
"Có."
"Văn Uyên."
Bộ đàm im bặt, không ai trả lời.
Lòng Tang Hủ thầm nảy thịch, gọi lại lần nữa, "Văn Uyên."
Vẫn không ai trả lời.
"Văn Uyên, nhận được hãy trả lời."
Trong kênh im lặng hoàn toàn, Tang Hủ cảm nhận được tâm trạng của tất cả mọi người đều nặng trĩu.
Bỗng nhiên, một giọng nói the thé quái đản vang lên sau lưng cậu:
"Có."