Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 155

Hít.

 

Thở.

 

1 2 3 hít thở hít thở hít thở.

 

Mày làm được, Tang Hủ tự nhủ, nhất định cậu có thể phân biệt được thật và giả. Nhìn sang bên cạnh, Tang Thiên Ý chú ý thấy cậu bất thường, ngoái đầu lại, nhíu chặt mày. Những người khác cũng nhìn về phía cậu, đều là biểu cảm lo âu. Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Tri Ly, hắn đã ăn xong lạc, trùm vỏ túi lên đầu một Kẻ Không Mặt bất động.

 

Tất cả đều chân thực đến thế, chân thực đến độ dường như Tang Hủ từng trải qua tất cả những việc này.

 

Thế nhưng, giọng nói trong khe nứt cũng chân thực như vậy——

 

"Tang Tiểu Quai!"

 

Tang Hủ hỏi Châu Hà bên cạnh, "Anh có nghe thấy trong khe nứt có người đang nói không?"

 

Châu Hà nhíu mày nói: "Không ai đang nói gì cả." Hắn quay mặt Tang Hủ lại, quan sát kỹ lưỡng, "Ngươi cũng bị ô nhiễm nặng hơn rồi, đúng không?"

 

"Em..."

 

Tang Hủ đang định trả lời, một bàn tay thò ra từ khe nứt, kéo ống quần cậu, thẳng thừng lôi cậu vào. Đầu cậu va vào miệng khe nứt, nhất thời đầu váng mắt hoa, thứ bên dưới vẫn đang kéo chân cậu thẳng xuống.

 

Cậu vươn tay bấu vào vách đá, đạp mạnh xuống. Chân được tự do, cậu nghiến răng trèo lên. Tuy nhiên cậu đang ở trong một khe nứt gần như thẳng đứng, bên cạnh toàn là mỏm đá nhọn hoắt, rất khó leo trèo. Còn chưa trèo lên được mấy mét, một tảng đá dưới chân bị rơi ra, cậu rơi thẳng xuống.

 

Trong nháy mắt Tang Hủ cảm thấy mình như rơi vào miệng của thứ gì đó, toàn thân bị mảnh đá như hàm răng cứa đầy vết máu. Cậu chỉ kịp che đầu, rơi ngay xuống đáy. Rơi ít nhất mấy mét liền, xương cốt như long ra, toàn thân Tang Hủ đau dữ dội.

 

May là người đã luyện thần thông, chút độ cao này không lấy mạng cậu được. Không biết trong khe nứt có cái gì, cậu không kịp nghĩ nhiều, nhịn đau trèo lên, ra sức trèo lên trên. Khó khăn lắm mới trèo được đến đỉnh, đang định lách ra khỏi khe nứt thì thấy nhóm Châu Hà đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy Kẻ Không Mặt đang tuần tra bên ngoài.

 

"Ngươi bị ô nhiễm nặng hơn rồi..." Một Kẻ Không Mặt mặt mũi vặn vẹo, dần dần biến thành đường nét của Châu Hà. Nó lặp đi lặp lại một câu, "Ngươi bị ô nhiễm nặng hơn rồi... Tang Tiểu Quai..."

 

Tang Hủ chậm rãi lùi về khe nứt, thầm sốc vô cùng. Giọng nói đó đã đúng, bên ngoài đúng là Kẻ Không Mặt. Cậu đã rơi vào ảo giác, lúc nãy cứ nói chuyện với Kẻ Không Mặt mãi. Nhưng cậu đã rơi vào ảo giác từ bao giờ? Nhóm Châu Hà đâu?

 

Tang Hủ lại cẩn thận trèo xuống, quay về chỗ vừa rơi xuống lúc nãy. Bật đèn pin lên, xung quanh đen ngòm, máu thịt dơ dáy đùn ra từ khe đá, giần giật như nhịp tim đập. Tang Hủ xử lý qua vết thương, đeo găng tay, đề phòng vô tình chạm phải Thịt Hậu Thổ.

 

Làm xong tất cả, cậu đo thân nhiệt của mình, 33 độ.

 

Ô nhiễm nghiêm trọng hơn hẳn.

 

Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu lần nữa. Ba lần liền, ký ức từ từ quay lại. Cậu nhớ ra rồi, đúng là họ đi theo tin nhắn của Tần Tư Tư phát hiện ra Thịt Hậu Thổ, nhìn thấy rất nhiều Kẻ Không Mặt cắm dưới đất như tượng. Sau khi Tang Thiên Ý đào Tần Tư Tư và Minh Lan Sinh ra khỏi đất, biến cố xảy ra. Kẻ Không Mặt đột nhiên cử động, họ bị bao vây kín đặc, không chạy thoát được.

 

Sau đó, họ phát hiện ra khe nứt, nhảy thẳng xuống. Dưới này khe nứt thông ra bốn phía, không biết dẫn đến đâu. Sau khi nhảy xuống, đồng đội lạc nhau, trong lúc hỗn loạn Tang Hủ không theo kịp mọi người vì ô nhiễm trở nặng.

 

Thảo nào cậu cứ cảm thấy mọi thứ cậu nhìn thấy trên kia quen thuộc đến vậy, cứ như từng trải qua. Lần này ảo giác do ô nhiễm tạo ra khá thông minh, nó lấy ký ức của Tang Hủ, khiến Tang Hủ rơi vào hồi ức của chính mình.

 

Nghĩ đến đây, Tang Hủ thở ra một hơi dài. Đúng vậy, trên kia là ảo giác, dưới này mới là thật.

 

Nhưng Châu Hà đâu?

 

Lẽ nào lúc nãy Tang Hủ đạp hắn, khiến hắn tức quá chạy mất?

 

Tang Hủ nhìn xung quanh, không phát hiện ra dấu vết của hắn. Hắn không thể bỏ lại Tang Hủ mà rời khỏi đây được, dù có tức giận, cũng phải kéo Tang Hủ xuống nắc một hồi thật mạnh mới đúng. Nhất định hắn đã gặp phải vấn đề nào đó, mới đột ngột biến mất. Rốt cuộc là vấn đề gì đủ sức khiến hắn rời khỏi cậu?

 

Tang Hủ nhíu mày đăm chiêu, chợt nhớ ra trước kia ở chung cư Đông An, thịt cúng suýt nuốt chửng hắn. Thịt Hậu Thổ là máu thịt của thần linh, tương đương với thịt cúng plus. Lẽ nào... Châu Hà đã bị Thịt Hậu Thổ nuốt chửng?

 

"Châu Hà!" Tang Hủ hét to.

 

Không ai trả lời.

 

Tang Hủ áp sát vách đá lắng nghe, cậu nghe thấy vô số nhịp tim thùng thùng tựa tiếng trống.

 

Thế này là thế nào? Nơi này đã nuốt chửng bao nhiêu người? Đâu mới là Châu Hà?

 

Thời gian không chờ đợi ai cả, cứ trì hoãn tiếp, Châu Hà sẽ bị Thịt Hậu Thổ hoà tan. Tang Hủ nhớ lại lúc trước nằm trong lòng Châu Hà, lắng nghe nhịp tim hắn mà ngủ thiếp đi. Cậu lắng nghe lần lượt từng cái một, tất cả đều cực kỳ lạ lẫm. Cho tới nhịp tim thứ mười, cậu chợt ngẩng đầu lên, móc xẻng ra đào tường.

 

Đất đen lẫn máu bị cậu đào ra, một bàn tay đeo găng vươn ra ngoài, Tang Hủ cầm lấy kéo mạnh, Châu Hà phá đất chui ra.

 

"Đáng ghét," Châu Hà tháo bịt mặt dùng để ngăn cách Thịt Hậu Thổ ra, thở phì phò, "Suýt thì Trẫm ngạt chết."

 

"Anh không sao chứ? Những người khác đâu?" Tang Hủ ngồi thụp xuống nhìn hắn.

 

"Không biết, chắc họ ở sâu hơn bên trong." Đồng tử mắt hắn phừng phừng lửa giận, "Đợi đã, thế mà ngươi còn dám hỏi, ngươi xem đây là cái gì?"

 

Hắn chỉ vào trán mình.

 

"Éc," Tang Hủ vô thức nói, "Trí tuệ của anh."

 

Châu Hà vốn định nổi cáu, nhưng đã được dỗ nguôi, chỉ có thể giả vờ tức giận nói, "Dấu chân của ngươi đấy!"

 

Tang Hủ: "..."

 

"Sao ngươi tìm được Trẫm?" Châu Hà hỏi.

 

"Nghe nhịp tim." Tang Hủ chọc vào ngực hắn.

 

"Lại dỗ Trẫm chơi à?" Châu Hà không thèm tin, "Chỉ nghe nhịp tim thì sao ngươi nhận ra Trẫm được?"

 

Tang Hủ nhìn hắn đăm đăm, nói: "Vì yêu anh."

 

Mặt Châu Hà tức khắc đỏ bừng, miệng tên lừa đảo này cứ như bôi mật, mở miệng ra là nói ngon nói ngọt. Thôi thôi, ai bảo tên lừa đảo này yêu hắn không chịu được cơ? Châu Hà ngoảnh mặt đi, nói: "Khụ khụ, Trẫm Trẫm Trẫm biết rồi, ngươi không cần phải nhai đi nhai lại mãi."

 

Tang Hủ kéo hắn đi tiếp. Lối đi dưới này đan xen phức tạp, không biết được những người khác đã đi đường nào. Tang Hủ móc bộ đàm ra, nói: "Báo cáo tình hình của mình, nghe được hãy trả lời. Nhắc lại, nghe được hãy trả lời."

 

Giọng Thẩm Tri Ly xuất hiện trước tiên, "Tôi ở cùng Tiểu Đường."

 

Thẩm Tri Đường nói ngay sau đó: "Bên dưới có rất nhiều Kẻ Không Mặt, mọi người hãy cẩn thận."

 

Những người khác không trả lời, Tang Hủ gọi thêm vài lần nữa, vẫn không nhận được câu trả lời của họ.

 

Thôi, không có tin tức gì chính là tin tốt, tập hợp với hai anh em nhà họ Thẩm trước rồi tính.

 

Hỏi hướng di chuyển của Thẩm Tri Đường sau khi vào đây, Tang Hủ suy đoán rằng họ đang ở phía tây. Châu Hà dùng sét cho nổ một khe nứt thông về phía tây, hai người lần lượt lách qua bức tường thịt này, thấy phía trước là một vách núi, bên dưới sâu không lường được.

 

Chính giữa vách núi là một toà tháp cao loang lổ, cắm đầy Kẻ Không Mặt đen sì. Toàn bộ Kẻ Không Mặt đều đã khô quắt, thậm chí một số còn nứt nẻ, đứt đầu, chỉ còn lại xác khô tr*n tr** dính liền với nhau và cánh tay vặn vẹo thò ra không trung. Còn có một số Kẻ Không Mặt nối liền đầu đuôi với nhau, tạo thành một chuỗi xích người, treo giữa toà tháp cao và vách núi.

 

Có điều, kỳ lạ hơn là toà tháp cao này cắm ngược xuống dưới. Hình như đi xuống mới thấy được đỉnh tháp. Tang Hủ thò đầu ra nhìn, bên dưới đen ngòm, chẳng nhìn rõ gì cả.

 

"Tôi nhìn thấy một toà tháp ngược." Thẩm Tri Ly nói trong bộ đàm.

 

"Chúng tôi cũng trông thấy rồi." Tang Hủ trả lời.

 

Tang Hủ nhấp nháy đèn pin, trong bóng tối đối diện cũng có một luồng sáng nhấp nháy.

 

"Bên chúng tôi có một tấm bia." Giọng Thẩm Tri Đường rất phấn khích, "Có đề chữ."

 

"Đề chữ gì?"

 

Thẩm Tri Đường đọc từng chữ một: "Bước lên tháp này, có thể lên trời."

 

"Đến nơi rồi." Châu Hà nhìn bóng tối sâu không thấy đáy, nói, "Ở ngay bên dưới."

 

"Anh chắc chắn chứ?" Tang Hủ nhíu mày.

 

Châu Hà cầm lấy đèn pin của cậu, chiếu sáng thân tháp. Tang Hủ nhìn thấy vùng Châu Hà soi sáng có một chuỗi ký hiệu do người khắc.

 

"Lời thì thầm sư phụ Thiên Ý để lại cho chúng ta."

 

"Nói gì vậy?"

 

Châu Hà nheo mắt đọc, nói: "Bà ấy nói, bên dưới chính là khởi nguồn, bảo Trẫm đợi ở đây bốn canh giờ. Nếu bốn canh giờ nữa bà ấy không lên, thì Trẫm hãy rút lui."

 

"Vậy anh định nghe lời bà ấy à?"

 

Châu Hà xuỳ cậu: "Trẫm là hoàng đế, trước giờ đều là người khác nghe lời Trẫm. Truyền chỉ dụ của Trẫm, ngươi và đồng đội của ngươi ở lại đây."

 

Tang Hủ chẳng thèm để ý đến hắn, tự giẫm lên xích người Kẻ Không Mặt.

 

Châu Hà bị coi là không khí: "..."

 

Hai người bước lên xích người nhích từng chút một, hai bên đều là vực thẳm sâu hun hút, Tang Hủ đi mà nơm nớp sợ hãi, nhưng không thể không bấm bụng đi tiếp. Đằng sau cậu là Châu Hà, kẻ này cứ như đi chơi, nhìn trái ngó phải, có điều khoé mắt không rời Tang Hủ.

 

Vừa đi đến chính giữa, bộ đàm của Tang Hủ kêu.

 

"Tôi và lão Lý bị Kẻ Không Mặt đánh hội đồng," Hàn Nhiêu hét to, "Chú ý, chú ý, tôi sắp kích nổ đây!"

 

Giọng nói suy sụp của Lý Tùng La vọng ra, "Đừng gọi tôi là lão Lý!!"

 

Tang Hủ giật mình, đang định nói thì tiếng nổ vọng tới đùng đùng từ đằng xa. Nhất thời lòng đất rung chuyển, xích người lắc dữ dội. Tang Hủ suýt ngã xuống, may mà Châu Hà tóm được vai cậu. Chẳng chờ hai người thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy xích người dưới chân kêu cành cạch.

 

Kẻ Không Mặt đã sống lại?

 

Không đúng, còn tệ hơn cả thế. Tang Hủ nhìn thấy Kẻ Không Mặt sau lưng Châu Hà nứt toác ra một khe hở, đầu và cổ sắp đứt lìa.

 

Có điều may mà nứt được một nửa thì vết nứt ngừng lan rộng.

 

"Tên đồng đội ngu dốt của ngươi," Châu Hà tức giận nói, "Trẫm muốn ban chết cho y."

 

Giọng Hàn Nhiêu vọng ra lần nữa, "Tiên sư*, đông quá, nổ lần nữa! Chuẩn bị——"

 

"Đợi đã!"

 

Không kịp nữa rồi, tiếng nổ vang lên lần nữa, lòng đất rung chuyển không ngừng. Xích người lắc qua lắc lại, dây xích Kẻ Không Mặt dưới chân Châu Hà đứt lìa. Cơ thể Tang Hủ lập tức lơ lửng, nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, Tang Hủ vội bám vào vai một Kẻ Không Mặt phía trước, Châu Hà túm được chân cậu, hai người đu về phía tháp Đăng Tiên trong không trung.

 

"Đại Tộc Trưởng thân mến, cậu còn sống không?" Giọng Thẩm Tri Ly vọng tới từ phía đối diện.

 

Tang Hủ th* d*c, nói: "Chưa chết, anh tạm thời không được làm đội trưởng."

 

Thẩm Tri Ly cười nói: "Sao cậu toàn nghĩ tôi xấu xa thế? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chú ý xung quanh thôi."

 

Sao cơ? Trong lòng Tang Hủ có linh cảm chẳng lành.

 

Nhìn xuống, chỉ thấy Kẻ Không Mặt trên toà tháp cao lần lượt mở mắt ra.

 

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt cậu đang bám vào rùng mình, hình như cũng sắp tỉnh dậy.

Bình Luận (0)
Comment