Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 156

Tang Hủ hạ quyết tâm, húc đầu Kẻ Không Mặt này. Sau khi thăng cấp lên Vọng Hương, tố chất cơ thể cậu tăng vọt, đầu cứng cáp hơn hẳn, đầu Kẻ Không Mặt này tức khắc bị cậu húc lõm vào. Châu Hà bám vào chân cậu trèo lên, giẫm lên mặt Kẻ Không Mặt cắm trên toà tháp cao, trèo lên trên. Tang Hủ cũng bám theo sau, rốt cuộc tốc độ vẫn không đủ nhanh, Kẻ Không Mặt đã tỉnh dậy, lũ lượt thò tay ra tóm vào họ.

 

Một tiếng súng nổ từ góc chéo, đầu một Kẻ Không Mặt sắp tóm được Tang Hủ bị bắn thủng.

 

Thẩm Tri Ly xuất hiện bên vách núi, họng súng trường trong tay đang bốc khói.

 

"Không cần cảm ơn." Thẩm Tri Ly cười nói.

 

Thẩm Tri Đường cũng không chịu thua kém, lấy súng máy ra bắn quét. Kẻ Không Mặt bên dưới Tang Hủ bị bắn tơi tả, Châu Hà đã trèo vào cửa sổ, thò tay ra kéo Tang Hủ vào. Không có xích người, Thẩm Tri Ly và Thẩm Tri Đường không sang đây được.

 

"Nếu tôi chết, Thẩm Tri Đường kế nhiệm chức đội trưởng." Tang Hủ nói.

 

"Không được!" Thẩm Tri Đường hét, "Anh Kiến Quốc, anh Châu, tôi muốn đi theo hai người!"

 

"Chúc hai người may mắn." Thẩm Tri Ly vác Thẩm Tri Đường lên vai, thẳng thừng mang cô đi.

 

Tang Hủ và Châu Hà đã vào tháp, bật đèn pin lên. Tường tháp xung quanh khắc rất nhiều đường nét hỗn loạn, phong cách cực kỳ thô bạo đơn giản, nhưng lại có một vẻ điên cuồng vô cớ. Rất nhiều bích hoạ đã bị Thịt Hậu Thổ ăn mòn, trở nên nát vụn. Trong đó còn sót lại một số câu bằng tiếng Ly cổ, lượng thông tin khá lớn.

 

"Vẽ thứ gì vậy?" Châu Hà nhìn nét vẽ, lầm bầm, "Tranh Trẫm vẽ lúc ba tuổi còn đẹp hơn thế này."

 

"Phải đọc ngược." Tang Hủ nói.

 

Tang Hủ chụp lại mọi bức bích họa, sau đó xoay ngược hình ảnh, ghép thành nội dung tổng quát, cậu nói: "Chắc hẳn bích hoạ nói về tín ngưỡng nguyên thuỷ của thần linh sáu đạo, bảo rằng thần linh sáu đạo đã tồn tại trước cả người và vạn vật, người xưa tôn thờ thần linh để sống sót, ăn đủ loại vật ô uế, lĩnh ngộ được thần thông sáu đạo trong điên rồ. Cuối cùng một ngày nọ, một kẻ được trời ưu ái xuất hiện trong con người, vừa chào đời đã có thần thông sấm sét không nằm trong sáu đạo." Cậu tạm dừng, nói, "Chắc người này chính là tổ tiên của anh."

 

Dứt lời, cậu phát hiện ra Châu Hà vốn không nghe cậu nói, mà là đang khắc ở góc bích họa:

 

"Châu Hà và Tang Tiểu Quai từng đến chơi."

 

Tang Hủ: "..."

 

Thôi, mặc kệ hắn, dù sao thì nơi này chẳng ai phạt tiền hắn cả.

 

Đọc kỹ lại chữ Ly cổ trên bích họa, tổ tiên dòng họ Tức chinh chiến ba trăm năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị thần linh ô nhiễm. Trước khi chết, ông ta để lại một câu, nói rằng nếu hiến tế tim triệu dân thì có thể sẽ có một đường sống.

 

"Tim triệu dân" là cái gì? Móc tim một triệu người đấy ư?

 

Quan sát bích họa, không có giải thích gì thêm, Tang Hủ đành bỏ cuộc, hai người đi xuống tầng dưới.

 

Lần này chính giữa tháp có thêm một tấm bia đá, khắc chữ——

 

"Bẻ xương làm dùi, lột da làm trống.

 

Cắt tai lắng nghe, tiếng trời vang vọng.

 

Khoét mắt làm nến, soi sáng cõi âm.

 

Mổ tim giao ước, tà ma bất nhập.

 

Dứt bỏ xác phàm, sẽ thấy thần linh."

 

Thần không thể nghe, không thể thấy, không thể biết, mà hình như tấm bia đá này đã cung cấp một cách đảm bảo tỉnh táo để nhìn trộm thần.

 

Càng đọc tiếp, càng có cảm giác môi răng lạnh toát. Tang Hủ lần mò bia đá, suy đoán đây là thứ tổ tiên để lại từ rất rất lâu về trước. Vậy cũng là họ dựng nên tháp Đăng Tiên này ư? Những Kẻ Không Mặt mặt mũi lẫn lộn ngoài kia có phải là một trong số họ không?

 

Hai người trèo xuống tầng dưới, chính giữa tầng này đặt ba chiếc hộp gấm, trong số đó có hai chiếc hộp gấm đề chữ "Động Thiên", một chiếc hộp gấm còn lại đề chữ "Thuật Vận Chuyển Ngũ Quỷ".

 

Động Thiên? Tang Hủ nhớ Trọng Tự từng nhắc đến từ này. Mở hộp gấm ra, tất cả đều trống không, chẳng biết thứ trong đó đã bị ai lấy mất.

 

Hai người vứt hộp gấm đi, đi tiếp xuống tầng dưới. Vừa leo cầu thang xuống, một tràng tiếng súng nổ vang lên trong bóng tối bên dưới. Đốm lửa bắn toé trong cầu thang gỗ, Châu Hà chửi bậy, co chân treo ngược thò đầu ra, phóng sét xuống dưới.

 

Tiếng chửi bậy vọng tới từ bên dưới, Tang Hủ ngăn Châu Hà, hét lên với bên dưới: "Ai đấy? Là tiền bối Thiên Ý à?"

 

"Thiên Ý xuống dưới rồi," một giọng nữ quen thuộc vọng tới, "Trên đó là ai đấy?"

 

"Tiền bối Châu?" Tang Hủ nhận ra giọng Châu Kính Quân, "Tôi là Tang Hủ, lúc nãy chém tiền bối là Tức Hoang."

 

Châu Kính Quân chửi: "Ta biết ngay là thằng oắt đó mà, muốn xử lý nó từ lâu rồi. Suốt ngày vênh váo, trong nhà có ngai vàng thì to lắm à."

 

Châu Hà mắng: "Bà mắng ai là thằng oắt?"

 

"Y không phải thằng oắt, y là Lợn Hà." Lại có một giọng nam vọng tới, là giọng Triệu Thanh Duẫn.

 

Sau đó Châu Kính Quân và Triệu Thanh Duẫn cùng phá ra cười không ngừng, làm Châu Hà tức chết.

 

Tang Hủ: "..."

 

Thời trẻ Châu Kính Quân nóng tính thế ư?

 

Quả thật tính nết này không giống Châu Kính Quân cản đường Trọng Tự giúp họ ngoài kia.

 

Hai người này có vấn đề.

 

Tang Hủ kéo Châu Hà, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu, ý là bảo hai người cùng xuống xem tình hình. Dùng ngôn ngữ ký hiệu xong mới nhớ ra, chắc hẳn Châu Hà ở dòng thời gian này chưa học được ngôn ngữ ký hiệu, ai dè Châu Hà gật đầu, đi vòng sang bên kia, mò mẫm xuống trước. Lạ thật, sao hắn hiểu được ngôn ngữ ký hiệu? Chắc là Tang Thiên Ý dạy hắn chăng. Tang Hủ nghĩ vậy, cũng di chuyển, trèo xuống từ bên kia.

 

Châu Kính Quân và Triệu Thanh Duẫn vẫn đang cười nắc nẻ bên dưới, càng nghe càng không bình thường. Áng chừng khoảng cách hòm hòm, Tang Hủ và Châu Hà dừng lại. Hai người lặng lẽ thò đầu ra, bèn trông thấy Triệu Thanh Duẫn và Châu Kính Quân nằm bò trên cầu thang gỗ, ôm bụng cười to.

 

Sau lưng hai người, Lý Chung Tú mặt toàn lông chó bị trói gô treo trên xà ngang.

 

Lý Chung Tú trông thấy Tang Hủ và Châu Hà, liều mạng đưa mắt ra hiệu.

 

Ông liên tục nheo mắt về phía hai người Châu, Triệu, Tang Hủ ngẫm nghĩ, cũng nheo mắt nhìn về phía đó. Tầm nhìn trở nên mờ ảo, lại trong bóng tối, chẳng nhìn rõ gì cả, nhưng thứ mắt thường không thấy được dần dần xuất hiện. Sau lưng hai người Châu, Triệu, có một Kẻ Không Mặt bụng rất lớn đang nằm bò trên người họ. Mà hai người này như không phát hiện ra, cứ cười mãi không ngừng.

 

Chỉ thấy bụng Kẻ Không Mặt nọ nhúc nhích, da bụng căng tròn, một gương mặt có đường nét nhô lên.

 

Tình thế cực kỳ quái dị, Tang Hủ nhìn mà da đầu tê rần.

 

Ngay sau đó, một thứ ướt sũng cắn rách da bụng, bò ra ngoài. Nhìn hình dạng của nó rất giống một đứa trẻ sơ sinh. Nó bám vào lưng Triệu Thanh Duẫn, như muốn bò vào miệng Triệu Thanh Duẫn.

 

Triệu Thanh Duẫn dâng hiến bản thân cho Vô Sinh Lão Mẫu đã thê thảm lắm rồi, Tang Hủ thật sự không nỡ nhìn cảnh này, lập tức giơ súng nhắm vào vong nhi nọ bắn một phát. Vong nhi rú lên thảm thiết, bỗng ngoái đầu lại nhào về phía Tang Hủ. Nó vừa rời đi, Châu Kính Quân và Triệu Thanh Duẫn tỉnh táo trở lại ngay tức khắc.

 

Châu Hà giơ tay định phóng sét, Triệu Thanh Duẫn hét: "Đừng, đó là Thai Nhân Duyên!"

 

Thai Nhân Duyên? Nguyên liệu Thành Thần? Tang Hủ giật mình, Châu Hà cũng thu hồi sấm sét, nhưng vong nhi đó gần ngay gang tấc, sắp ập vào mặt Tang Hủ, Châu Hà không nhịn được đấm nó một phát. Nó rơi xuống, xuyên thủng nóc nhà rơi xuống tầng tiếp theo.

 

Châu Kính Quân chẳng buồn nghĩ, nói: "Đuổi theo!"

 

Bà và Triệu Thanh Duẫn bám dây thừng đu xuống rất nhanh, Châu Hà tiện tay ném một luồng sét thiêu đứt dây thừng trói Lý Chung Tú, Lý Chung Tú rơi thẳng xuống, trước khi đi còn gào lên chửi: "Hoang Nhi tên khốn nạn này..."

 

Lý Chung Tú rơi xuống mặt sau cầu thang gỗ, lăn lông lốc xuống dưới. Tang Hủ và Châu Hà bám sát theo sau, đuổi kịp Lý Chung Tú.

 

Lý Chung Tú gào lên: "Cởi trói cho ông đây!"

 

Ai dè Châu Hà vượt qua Lý Chung Tú, trượt xuống chẳng thèm ngoái đầu lại. Tang Hủ phúc hậu hơn, cởi trói giúp Lý Chung Tú. Lý Chung Tú xù lông chó, mọc ra răng nhọn đầy miệng, trong chớp mắt đã biến thành một con chó điên, phóng đi như tên rời cung. Tang Hủ tinh mắt nhanh tay, nhảy tót lên lưng Lý Chung Tú, cưỡi ông ta đuổi theo.

 

Thai Nhân Duyên nhảy ra ngoài cửa sổ, trèo lên mái tháp Đăng Tiên. Nơi đó cắm đầy Kẻ Không Mặt đen sì, còn Triệu Thanh Duẫn vốn chẳng sợ gì, vô số phân thân giống hệt ông ta trèo lên từ bốn phía, nhào vào đám Kẻ Không Mặt, dọn đường cho ông ta. Châu Kính Quân nhảy lên, bám vào đấu củng (một lối kiến trúc truyền thống của Trung Quốc) trèo lên thân tháp, bám vào mái ngói bằng một tay, trượt thẳng xuống. Tang Hủ cưỡi chó đuổi theo, trên đường đi túm được Châu Hà, Châu Hà nhảy lên lưng chó bám vào Tang Hủ, cố định hai người trên lưng chó, theo chó lướt xuống.

 

Sắp đuổi kịp Thai Nhân Duyên, Châu Kính Quân chìa tay về phía nó, cố bắt lấy nó. Một luồng sáng mạnh vụt ra từ góc xiên, cắt qua cánh tay Châu Kính Quân tựa đao sắc. Châu Kính Quân trơ mắt nhìn cánh tay mình bay lên không, máu tươi phun như suối. Trọng Tự vọt ra từ trong làn máu, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp mà tàn nhẫn.

 

Trong cơn đau đớn dữ dội, Châu Kính Quân tuột tay rơi xuống từ thân tháp. Thời khắc nguy cấp, phân thân của Triệu Thanh Duẫn xuất hiện, nhảy lên không túm được cánh tay nguyên vẹn còn lại của Châu Kính Quân.

 

Trọng Tự tóm được Thai Nhân Duyên, ngửa đầu nuốt chửng nó. Bà ta hiền hoà cười nói: "Các ngươi quả là người tốt, cảm ơn các người tìm được nó giúp ta. Ta đã ăn Sát Sinh Tiên rồi, chỉ còn thiếu Người Vọng Hương sáu đạo thôi. Các ngươi có thể giúp ta một việc được không?"

 

Tiếng xào xạc vang lên xung quanh, Triệu Thanh Duẫn vẫn đang ngờ vực đó là thứ gì, Lý Chung Tú chẳng buồn nghĩ ngợi, chở Tang Hủ và Châu Hà quay đầu chạy xuống. Triệu Thanh Duẫn vừa thấy ông ta bỏ chạy, thầm chửi ông ta xảo quyệt, vội vã mang Châu Kính Quân bám theo.

 

Rắn Xác nhiều không đếm xuể xồ ra từ bóng tối, bao phủ thân tháp như thuỷ triều. Bản thân Trọng Tự cũng sụp đổ biến thành vô số Rắn Xác, mỗi con Rắn Xác đều có gương mặt ma mị của bà ta. Chúng tranh nhau trút xuống, nuốt chửng toàn bộ Kẻ Không Mặt rít gào, thậm chí nuốt chửng cả tháp Đăng Tiên.

 

Toàn bộ đám Rắn Mặt Người cùng đồng thanh lặp đi lặp lại:

 

"Mỹ vị!"

 

"Ngon!"

 

"Đừng chạy nữa, để ta ăn đi. Vật lộn để sống sót, chi bằng bị ta ăn thịt. Trở thành thức ăn, có thể thờ thần!"

Bình Luận (0)
Comment