Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 157

Họ di chuyển trên thân tháp, chó chạy nhanh như bay, lông toàn thân cuồn cuộn tựa biển mây. Rắn Mặt Người lũ lượt nhào tới từ phía sau, nuốt chửng phân thân của Triệu Thanh Duẫn. Châu Kính Quân gọi Cự Na ra, cố đập chết đám Rắn Mặt Người, khổ nỗi Rắn Mặt Người chui vào bàn tay của Cự Na, gặm Cự Na thủng lỗ chỗ, đổ nhào xuống từ thân tháp. Chỉ có Châu Hà thi thoảng phóng sét, nổ chết được Rắn Mặt Người đuổi theo sau mông chó.

 

Trọng Tự Thành Vua đáng sợ quá, họ vốn không có khả năng đánh trả.

 

Lúc sắp bị Rắn Mặt Người đuổi kịp, tiếng hét của Hàn Nhiêu vọng tới từ phía trên tháp Đăng Tiên: "Tránh ra!"

 

Sau đó một quả tên lửa rít gào lao tới, thân tháp bị nổ tạo thành một cái hốc khổng lồ. Rắn Mặt Người cháy thành tro trong vụ nổ và ngọn lửa, Lửa Điềm Ác của Thẩm Tri Ly thay thế tên lửa, thiêu đốt Rắn Mặt Người và cả thân tháp thành biển lửa. Thẩm Tri Đường đu dây thừng lơ lửng trên không, dùng súng máy bắn quét số Rắn Mặt Người còn lại. Lý Tùng La xuyên qua biển lửa, vung ống tay áo, trút ra vô số rắn và chuột gia nhập cuộc chiến.

 

Khó khăn lắm mới có cơ hội thở, nhưng thấy Rắn Mặt Người túm tụm lại như thuỷ triều đen, tạo thành một con Rắn Mặt Người khổng lồ. Mặt Trọng Tự xuất hiện trên đỉnh đầu Rắn Xác, vẫn nở nụ cười ma mị kỳ dị. Hình dạng bà ta càng ngày càng xa con người, Tang Hủ không khỏi ngoái đầu nhìn Châu Hà sau lưng, Châu Hà nhìn mẹ mình chăm chú, mặt không cảm xúc.

 

Rắn Mặt Người cuộn tròn quanh thân tháp, di chuyển từ trên xuống, toàn bộ những Kẻ Không Mặt bị ghim trên thân tháp bị nghiền thành bụi, thân tháp cũng kêu cót két vì bị nó siết, xà ngang cột trụ lần lượt gãy đôi.

 

Nó thò đầu ngoạm lấy Hàn Nhiêu và Lý Chung Tú. Lý Chung Tú bị nuốt chửng ngay tức khắc, còn Hàn Nhiêu bị kẹt trong răng nó, một bên vai bị răng nhọn xuyên thủng. Châu Hà rơi vào tháp, Tang Hủ gọi Na rút gươm chém mạnh, nhưng chỉ rạch được một vết nông trên răng nó. Thấy Rắn Mặt Người định cắn, Tang Hủ dùng gươm chống phía trên, đối chọi với lực cắn của Rắn Mặt Người.

 

Hàn Nhiêu giãy giụa hét: "Chàng trai*, cậu đi mau!"

 

"Cố lên, tôi cứu anh!" Như bị núi Thái Sơn đè trên lưng, Tang Hủ nghe thấy xương mình kêu răng rắc.

 

"Đừng ngốc nghếch nữa, đi mau." Hàn Nhiêu đẩy cậu một phát, "Người ngoại tộc chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày này, đúng không? Tôi chỉ đi sớm hơn cậu chút ít thôi. Chàng trai*, nhận lời tôi, nếu cậu tìm được cách, nhất định phải giúp người ngoại tộc, giúp tất cả mọi người ở Cõi Mộng, chấm dứt cơn ác mộng này."

 

Châu Hà lao vào từ góc chéo, bế ngang eo Tang Hủ, lôi cậu ra ngoài. Tang Hủ chìa tay ra, nhưng chỉ kịp túm được tay Hàn Nhiêu. Hai mắt Trọng Tự cong như vầng trăng, mỉm cười quái dị mà tàn nhẫn. Hai hàm răng trên dưới của bà ta khép lại, thân trên và th*n d*** của Hàn Nhiêu đứt lìa, máu tươi bắn đầy người Tang Hủ như mưa.

 

Thẩm Tri Đường ở bên dưới hét to: "Anh Hàn!!"

 

Tang Hủ sững sờ, toàn thân nhơm nhớp nóng hổi, mùi máu tanh không xua tan được quanh quẩn nơi chóp mũi. Triệu Thanh Duẫn dẫn theo nhóm Thẩm Tri Ly đón đầu, cản được cú tấn công tiếp theo của Rắn Mặt Người. Tang Hủ chẳng nghe thấy tiếng gì nữa, Châu Hà đưa cậu vào tháp, mà tay cậu vẫn kéo theo nửa thân trên ruột gan thòi lòi của Hàn Nhiêu.

 

Cậu nhìn Hàn Nhiêu, cảm giác xa lạ sâu sắc trỗi dậy trong lòng.

 

Cục máu thịt dữ tợn này, sao có thể là Hàn Nhiêu được?

 

"Đáng lẽ em không nên dẫn theo họ." Tang Hủ lẩm bẩm.

 

"Tang Tiểu Quai," Châu Hà bưng mặt cậu lên, "Bình tĩnh, Tang Tiểu Quai."

 

Tang Hủ cúi đầu nhìn hai tay đỏ máu của mình, giọng hơi run rẩy, "Đáng lẽ em không nên dẫn theo họ."

 

"Ngươi sắp đến đích rồi, đừng bỏ cuộc bây giờ!" Châu Hà nói, "Nhìn Trẫm đi! Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết Trẫm đã nhìn thấy gì ư?"

 

Tang Hủ ngẩng phắt đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Hà.

 

Đáng lẽ Châu Hà ở dòng thời gian này không nên nói thế?

 

Thực ra ngay từ ban đầu cậu đã cảm thấy, tất cả đều rất kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

 

Tại sao Tang Thiên Ý có thể đảm bảo đến được khởi nguồn sẽ giải quyết được tất thảy, như thể bà đã biết trước ở nơi đó có thứ gì. Bà đuổi đến đây, hình như không phải để tìm kiếm thứ gì đó, mà chỉ là để hoàn thành chuyện này thôi.

 

Bây giờ, Tang Hủ đã thầm có đáp án.

 

Có lẽ, người biết tất thảy không phải Tang Thiên Ý, mà là Châu Hà.

 

"Đồ ngốc, giờ mới phát hiện ra điểm bất thường à?" Châu Hà vuốt tóc cậu.

 

"Rốt cuộc anh là Châu Hà ở dòng thời gian nào?" Tang Hủ hỏi.

 

"Đương nhiên là Trẫm lúc còn làm hoàng đế. Có điều Sát Sinh Tiên là sự tồn tại chỉ xếp sau thần linh, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, một khi xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến mọi dòng thời gian. Ký ức của Tiên đã ảnh hưởng đến Trẫm, ở nơi hỗn loạn không có trật tự như Chốn Phục Đồ càng lâu, Trẫm càng nhìn thấy nhiều thứ." Châu Hà nói khẽ, "Trong tương lai, ngươi hỏi Trẫm nhìn thấy cái gì. Trẫm đã nhìn thấy hiện tại sắp xảy ra, và quá khứ chưa xảy ra. Ngươi cũng sẽ nhìn thấy, Tang Tiểu Quai à."

 

Đầu óc Tang Hủ rối như tơ vò, "Em không hiểu, thế tương lai sẽ ra sao?"

 

"Hỏi Trẫm cũng vô ích, Trẫm không biết nhiều vậy, càng không biết cơ thể ngươi sẽ gặp phải chuyện gì. Có điều, Trẫm biết ngươi sẽ luôn lựa chọn đúng đắn." Châu Hà hôn trán cậu, nói, "Nhắm mắt lại, Đừng sợ. Đến khởi nguồn đi, Trẫm của tương lai sẽ đón ngươi dưới đó."

 

Hắn dứt lời, đột nhiên đẩy mạnh.

 

Cơ thể Tang Hủ tức khắc bay lên không, rơi xuống nhanh như bay. Cậu nhìn thấy gương mặt Châu Hà thò ra từ cửa sổ, nhìn thấy Rắn Mặt Người và nhóm Triệu Thanh Duẫn, Thẩm Tri Ly tàn sát nhau, nhìn thấy máu và lửa tung toé trong không trung, tro tàn lơ lửng như bông tuyết. Cậu liên tục rơi xuống, cho tới khi đỉnh tháp Đăng Tiên xa dần, xung quanh bị bóng tối bao bọc, sao trời bắt đầu xuất hiện.

 

Giây phút ấy, dường như không phải cậu đang rơi xuống, mà là đang bay lên.

 

Biển băng vô tận xuất hiện trước mắt, trụ đá cổ xưa nhiều không đếm xuể sừng sững trong sương mù. Trên bầu trời có sáu vì sao, sáu sự tồn tại tối thượng. Tang Hủ đi từng bước lên trụ đá, ngửa đầu nhìn về phía trụ đá cao nhất. Một người đàn ông cao ráo đang ngồi ở đó, gương mặt không có bộ phận nào, chỉ có những đường đen rối rắm điên cuồng.

 

Rõ ràng hắn xa lạ đến vậy, nhưng lại khiến Tang Hủ quen thuộc vô cùng. Dù cho mặt mũi hắn thay đổi hoàn toàn, chỉ cần nhịp tim tồn tại, Tang Hủ đều sẽ nhận ra hắn.

 

Hắn là Sát Sinh Tiên.

 

Sát Sinh Tiên đứng dậy, đường đen trên mặt nhảy nhót không ngừng. Tang Hủ không nhìn thấy mắt hắn, chỉ cảm nhận được ánh nhìn của hắn. Bước từng bước một lên cột đá, đi về phía hắn. Cứ lại gần chút ít, Tang Hủ lại cảm thấy trên vai nặng thêm một phần, đầu óc đau nhói như sắp nổ tung.

 

Nhưng Tang Hủ vẫn không dừng lại, cậu nghiến răng, cố chấp đứng trước mặt tà ma này.

 

Sát Sinh Tiên nhìn xuống cậu, nói: "Cuối cùng em cũng đến rồi, ta đợi em mãi."

 

"Vậy ư," Tang Hủ thì thầm, "Em chỉ cảm thấy anh cứ lừa em mãi."

 

"Ta không lừa em," Sát Sinh Tiên nói, "Ta của quá khứ chỉ biết chút ít điềm báo mơ hồ, không hiểu được toàn bộ chân tướng sự việc. Suy cho cùng, là bản thân em đần quá. Em chưa bao giờ bảo ta lúc chưa trở thành Sát Sinh Tiên rằng em tên là Tang Tiểu Quai, còn ta đã gọi em như thế vô số lần, em đều không phát hiện ra."

 

Tang Hủ im lặng.

 

Quả vậy, cậu đã phớt lờ manh mối dễ thấy này.

 

Châu Hà đáng ghét, vốn tưởng hắn là học sinh tiểu học, không ngờ trước giờ là hắn giả vờ, lừa được cả Tang Hủ.

 

"Vậy nên anh bây giờ, là anh đã trở thành Sát Sinh Tiên, nhưng chưa lưu lạc đến nhà họ Châu ư?"

 

"Đúng thế," Sát Sinh Tiên ngoắc cằm cậu, gương mặt đen kịt tựa một cái hố đen sâu hun hút, "Ta đến đây, chính là để gặp em."

 

Tang Hủ nhắm mắt, hỏi: "Em phải cứu anh như thế nào? Cứu đồng đội của em như thế nào?"

 

Sát Sinh Tiên cười nói: "Em có thể cứu đồng đội của em, nhưng em không cứu được ta."

 

"Nghĩa là sao?" Tang Hủ sửng sốt.

 

"Rõ ràng là em biết mà," Sát Sinh Tiên cười khẽ, "Ta đã chuẩn bị sẵn tất cả cho em từ lâu rồi. Ta ban cho em ác mộng vô tận, giúp em thăng cấp từng bước một. Ta ban cho em Động Thiên mà Triệu Thanh Duẫn lấy được ở đây, giúp em thành lập công ty thay thế sáu dòng họ. Tại sao Tang Vạn Niên lại ở đài Vọng Hương? Lễ tân, bảo vệ trong công ty... em tưởng đó là ai? Sau ngày hôm nay, Lý Chung Tú, Tần Tư Tư, Minh Lan Sinh đều sẽ nửa sống nửa chết, trở thành tà ma. Ta đặt họ ở công ty, trở thành lễ tân và ông chú phòng thư của em, còn trong cơ thể tay bảo vệ kia có quả tim của Triệu Quân Nam – người Vọng Hương nhà họ Triệu."

 

Đầu Tang Hủ càng lúc càng đau, khó khăn tiêu hoá tất thảy những điều này.

 

Thì ra người gọi điện bí ẩn nọ là Châu Hà.

 

Kẻ tạo ra cơ chế bảy ngày vào mộng một lần cũng là hắn, là hắn lôi người ngoại tộc vào cơn ác mộng vô tận này.

 

"Tại sao?" Tang Hủ hỏi khẽ, "Tại sao anh lại làm vậy?"

 

"Rất đơn giản, để tuyển chọn. Cõi Mộng bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, dân bản địa thăng cấp, trong đầu chỉ có máu tươi và giết chóc. Chỉ có người ngoại tộc các em mới giữ được một chút tỉnh táo." Sát Sinh Tiên nói, "Tang Thiên Ý, Châu Kính Quân... Họ đã tìm kiếm cả đời, đến tận khi Tang Thiên Ý bước vào xác thần, mới nhìn trộm được bản chất của thần linh. Nhờ có bà, ta mới biết được thì ra cái gọi là thần linh là chủ cũ của thế gian này, cộng sinh cùng trời đất, tồn tại cùng âm dương. Thần là nguyên thuỷ, là khởi nguồn. Thần không có thiện ác, không có trí tuệ, chỉ có d*c v*ng thuần tuý nhất, nguyên sơ nhất——"

 

Tang Hủ lẩm bẩm: "Ăn."

 

Vậy nên thần linh cần hiến tế, Thần cần ăn mãi mãi, nếu con người không thoả mãn được Thần, Thần sẽ tự đi tìm thức ăn.

 

"Cấp bậc của thức ăn càng cao thì càng ngon. Vì thế thần linh toàn bị thu hút bởi những người cấp bậc cao hơn." Sát Sinh Tiên vuốt má cậu, "Thần đã ăn rất rất nhiều người. Hiện giờ cột mốc mất trật tự, đã không thể ngăn cản được tà ma nữa, rồi thần linh sẽ xâm nhập thế giới của em. Tang Hủ, chỉ có em mới chấm dứt được tất cả. Hãy ăn nhân viên của em, ăn Tang Vạn Niên trên đài Vọng Hương, ăn Trọng Tự, Thành Thần đi. Khi Thành Thần, em sẽ có khả năng giúp nửa cơ thể còn lại của Hàn Nhiêu mọc trở lại, giúp Văn Uyên tiêu diệt hoa văn mặt Na, giúp họ sống lại."

 

"Thế anh thì sao?" Tang Hủ hỏi.

 

Sát Sinh Tiên lắc đầu, "Em sẽ không bao giờ tìm lại được ta, bởi ta là điều kiện tất yếu cho em Thành Thần."

 

"Lúc đến núi tuyết nước Na anh đã lường trước được ngày hôm nay rồi ư?" Tang Hủ cảm thấy đau đớn như moi tim thấu xương, "Nhưng rõ ràng em đã dùng Quan Lạc Âm quay về quá khứ, em đã làm lại rất nhiều lần, rõ ràng em đã thay đổi..."

 

Sát Sinh Tiên cười, "Sao em biết quá khứ mà em thay đổi không dẫn đến kết quả ngày hôm nay?"

 

Trái tim Tang Hủ trở nên lạnh toát từng tấc một.

 

Phải rồi, cậu đã làm lại từng ấy lần, chẳng qua chỉ là nhận được manh mối về khởi nguồn mà thôi.

 

Mà giờ đây xem ra số phận của cậu là phải đi đến nơi này.

 

Tim thắt lại, quặn thắt từng cơn. Đây chính là số phận ư? Chơi đùa cậu như một con khỉ. Việc cậu thay đổi chính là việc vốn phải xảy ra, bất kể cậu Quan Lạc Âm bao nhiêu lần, số phận của Trọng Tự là phát điên, số phận của Châu Hà là trở thành Sát Sinh Tiên, rồi Trọng Tự cũng sẽ ăn thịt Châu Hà, cậu vốn chẳng thay đổi được gì cả.

 

"Thành Thần đi." Sát Sinh Tiên nói bên tai cậu.

 

Tang Hủ gần như không nghe thấy giọng mình nữa, "Em không muốn ăn thịt anh."

 

"Nhưng em phải Thành Thần."

 

Đúng vậy, chỉ có Thành Thần, cậu mới chấm dứt được ác mộng. Người cậu phải cứu không chỉ có Châu Hà, mà còn có Hàn Nhiêu, Văn Uyên, và hàng triệu bách tính trong Cõi Mộng.

 

Sát Sinh Tiên giơ tay lên, cửa công ty xuất hiện sau lưng Tang Hủ. Chiếc chìa khóa Tang Hủ luôn mang theo người, chỉ cần cậu mở cửa quay về công ty, ăn thịt nhân viên của mình, rồi đi ăn thịt Trọng Tự, cậu sẽ Thành Thần.

 

Sát Sinh Tiên nói sau lưng cậu:

 

"Thành Thần đi, sau khi Thành Thần, em sẽ lãng quên đau khổ."

 

"Thành Thần đi, sau khi Thành Thần, em sẽ được viên mãn, vui vẻ."

 

Thành Thần, Thành Thần. Chỉ cần Thành Thần, mọi đau khổ đều sẽ được giải trừ.

 

Tang Hủ máy móc rút chìa khóa ra, c*m v** ổ khoá.

 

Lúc sắp vặn mở khoá cửa, cậu bỗng dừng lại, chậm rãi ngoái đầu, nói: "Ôm một cái được không?"

 

Sát Sinh Tiên có vẻ rất bất lực, thở dài khe khẽ, chìa tay ra ôm Tang Hủ vào lòng.

 

Tang Hủ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gió trống rỗng. Biển băng này cứ như vương quốc của cái chết, ngoại trừ gió tuyết thì không có âm thanh nào khác.

 

Sát Sinh Tiên buông tay ra, Tang Hủ cụp mắt, một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, sa vào biển băng sâu thẳm.

 

"Anh có biết không?" Tang Hủ nói, "Con người anh nóng nảy, ấu trĩ, nhiều khi rất đáng ghét. Sau khi anh tới, cuộc sống của em không còn yên tĩnh nữa. Bởi anh toàn cáu giận, lúc không cáu cũng rất ồn ào, xem phim, chơi điện tử, ồn ã không ngừng. Dù cho anh chẳng làm gì cả, chẳng nói gì cả, tiếng tim đập cũng rất lớn. Kết quả là về sau, em đã quen với âm thanh của anh. Tiếng phim của anh, tiếng trò chơi của anh, khiến cuộc sống của em không còn im lìm nữa. Em thích nghe nhịp tim của anh, buổi tối vừa nghe vừa ngủ thiếp đi, em sẽ không còn nằm mơ thấy cơn ác mộng về trận hoả hoạn năm mười tuổi nữa."

 

Sát Sinh Tiên đứng sau lưng cậu, lặng lẽ nhìn cậu.

 

"Thế nhưng, lúc nãy em chẳng nghe thấy gì cả." Tang Hủ nói khẽ, "Sát Sinh Tiên, cuối cùng em cũng biết tại sao người nhà họ Tang không muốn để anh trở nên hoàn chỉnh rồi. Không phải sợ anh bị Trọng Tự ăn thịt, mà bởi anh tà ác, quái dị. Anh tuyển chọn người ngoại tộc, cơ bản không phải để giải cứu Cõi Mộng. Anh là Sát Sinh Tiên, nhưng không phải Châu Hà."

 

Nếu Sát Sinh Tiên là sự tồn tại chỉ xếp sau thần linh, tại sao lại bị Trọng Tự ăn thịt?

 

Lời giải thích duy nhất chính là Châu Hà vừa trở nên hoàn chỉnh vẫn còn giữ được lý trí, sau khi biết được Trọng Tự chưa bao giờ bị yêu ma thay thế, bất kể là thù hận mình hay là chọn đạo Súc Sinh đều là mong muốn trong lòng bà, Châu Hà không tài nào ra tay sát hại mẹ mình được, thế là hắn đã chọn để mẹ ăn thịt.

 

Châu Hà mềm lòng như thế, Châu Hà ngốc nghếch như thế, sao lại bắt Tang Hủ ăn thịt nhân viên của mình được?

 

Tang Hủ không thân thiết với Tần Tư Tư, không thân thiết với Minh Lan Sinh, cũng chỉ có duyên gặp mặt Lý Chung Tú vài lần, càng khỏi phải nói đến người dẫn chương trình cũ là Triệu Quân Nam. Nhưng cậu thân thiết với Thuý Hoa, với Nhị Nha, ông chú phòng thư và ông anh bảo vệ mặc dù chưa gặp mặt bao giờ nhưng cũng đã ở công ty rất lâu.

 

Thuý Hoa và Nhị Nha không được thông minh cho lắm, chỉ có thể làm việc đơn giản như tiếp khách, mỗi lần nhìn thấy Tang Hủ đều khen cậu rất thơm. Ông chú phòng thư là nhân viên bận rộn nhất công ty, hàng ngày bôn ba giữa hai thế giới nhận đủ loại thư từ, 24h không ngừng nghỉ. Còn ông anh bảo vệ làm ca đêm hàng ngày, giấu kín công lao và tên tuổi.

 

Điều quan trọng hơn là, đến nay Tang Hủ vẫn chưa tăng lương cho họ.

 

Ăn thịt họ, có thể trở thành thần linh thật ư?

 

Tang Hủ từ từ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào gương mặt tối tăm sâu hút của tà ma, "Anh đang lừa em, tất cả vốn là một trò lừa. Một khi em Thành Thần, em sẽ trở thành quái vật đói khát, cần ăn, cần hiến tế. Ăn thịt anh, ăn thịt Trọng Tự, ăn thịt nhân viên của em, chỉ có thể khiến em biến thành thần linh ăn thịt người thôi."

 

Sát Sinh Tiên nhìn cậu, bật cười trầm.

 

Thần linh sáu đạo đã khiến Cõi Mộng nguy cấp, xuất hiện vị thần thứ bảy, e rằng ngay cả thế giới của người ngoại tộc cũng sẽ sụp đổ.

 

Đây mới là mục đích chân chính của Sát Sinh Tiên, thế giới càng hỗn loạn, càng mất trật tự, hắn càng vui vẻ.

 

Vào mộng, tuyển chọn, vốn chính là trò chơi lừa phỉnh chúng sinh của Sát Sinh Tiên. Người ngoại tộc tưởng thăng cấp có thể trở nên mạnh hơn, tưởng Thành Thần sẽ được giải thoát, họ đã sai, điểm cuối của con đường này chẳng có gì ngoài điên loạn.

 

Tang Hủ bỗng rút gươm, lưỡi gươm phản chiếu đồng tử mắt đỏ rực như máu của cậu.

 

Cậu gằn từng chữ một: "Còn em, sẽ không bao giờ trở thành vị thần như thế."

Bình Luận (0)
Comment