Vừa dứt lời, cậu bổ một nhát gươm về phía Sát Sinh Tiên.
Sát Sinh Tiên sụp đổ thành vô số đường xoắn, đường đen lao về phía Tang Hủ, Tang Hủ nhanh chóng vung gươm, ánh gươm sáng như tuyết, chém đường đen thành từng mảng tro tàn.
Sát Sinh Tiên lộ diện đằng sau, lặng lẽ ập tới, lưng Tang Hủ toát hơi lạnh, toàn thân sởn gai ốc, cậu nhanh chóng co tay vung một gươm, lưỡi gươm sắp chém vào Sát Sinh Tiên thì hắn lại biến mất lần nữa, rồi xuất hiện ở đầu bên kia. Tiếng thì thầm vọng tới từ bốn phía xung quanh, tựa một lời nguyền u ám——
"Gia nhập chúng ta đi."
"Gia nhập chúng ta đi."
"Gia nhập chúng ta đi."
Tang Hủ cảm thấy độ ô nhiễm của mình tăng vọt nhanh chóng, thân nhiệt giảm hẳn, Sát Sinh Tiên trước mắt một biến thành hai, hai biến thành bốn, càng lúc càng nhiều, Tang Hủ không phán đoán được đó là ảo ảnh hay hiện thực, chỉ có thể vung gươm như điên. Nhưng càng chém thì càng nhiều đường đen, đan xen vào nhau giữa không trung, tạo thành kén bọc quanh cậu như con thú mắc bẫy. Tiếng nói ríu rít dày đặc, đầu Tang Hủ đau từng cơn.
Trong lòng có một h*m m**n huỷ diệt tất thảy, phóng đại dần từng chút một theo lời thì thầm của Sát Sinh Tiên. Tang Hủ trở nên bực dọc vô cùng, gươm chém lung tung, thậm chí tự làm mình bị thương, nhưng hoàn toàn không thấy đau. Đến cuối cùng toàn thân be bét máu tươi, cậu mới ngỡ ngàng phát hiện ra mình đang tự làm hại mình.
Tang Hủ cúi đầu đếm vết thương, hai mươi ba nhát, có thể là nhiều hơn, cậu không đếm xuể nữa.
Không hổ là Sát Sinh Tiên, có thể khiến cậu phát điên đến mức này. Dưới sức mạnh của Sát Sinh Tiên, cậu không tài nào kiểm soát được bản thân mình.
"Cho em thêm một cơ hội nữa," Sát Sinh Tiên cười nói ngoài kén, "Thành Thần đi."
"Tại sao lại là em?" Tang Hủ th* d*c khe khẽ, "Tất cả những người ngoại tộc khác đều là chết rồi mới vào mộng, chỉ có em là bị anh lôi vào đây. Triệu Quân Nam vốn là người của anh, nên ông ta mới sợ anh như thế. Từ ban đầu anh gọi điện thoại đến Đài phát thanh Ác Mộng, chính là để em đi con đường này. Hệ thống cũng là anh phải không, là anh hướng dẫn em đi đến ngày hôm nay. Sát Sinh Tiên, tại sao anh chọn em?"
Sát Sinh Tiên toét miệng, phá ra cười điên dại, đường đen trên mặt lắc lư như điên.
Hắn nhìn Tang Hủ chăm chú, dù không nhìn thấy hai mắt hắn, Tang Hủ vẫn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của hắn.
"Tang Hủ," hắn dang tay, xúc động nói, "Vì ta yêu em mà. Trên thế gian này người ta yêu nhất chính là em, vậy nên ác mộng đáng sợ nhất điên cuồng nhất trên thế gian này, nhất định ta phải tự tay tặng cho em!"
Tang Hủ: "..."
Thì ra là vậy...
Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là cậu dùng Quan Lạc Âm về quá khứ yêu Châu Hà dẫn đến việc Sát Sinh Tiên nhìn thấy cậu trước, hay là Sát Sinh Tiên lôi cậu vào Cõi Mộng mới khiến cậu học được thần thông của nhà họ Tang quay về quá khứ trước. Thời gian trông có vẻ có trật tự, nhưng hỗn loạn vô cùng. Số phận của họ đã rối rắm, mắc vào nhau như tơ vò từ lâu.
"Cảm ơn anh vì yêu em," Tang Hủ nói, "Nhưng em vẫn từ chối ăn thịt người Thành Thần."
Sát Sinh Tiên phá ra cười, "Được thôi, thế thì ta đành giết em vậy. Tự tay g**t ch*t người mình yêu nhất sẽ có cảm giác gì nhỉ? Tò mò quá, ta muốn thử xem."
"Anh ra tay đi." Tang Hủ trong kén rất bình tĩnh.
Sát Sinh Tiên thở dài, hơi nuối tiếc, nói: "Được thôi, hẹn không gặp lại, Tang Hủ."
Ngay sau đó, cái kén dệt từ đường đen đột nhiên thắt lại, đường đen tựa đao sắc cắt người bên trong thành mảnh vụn. Không ai sống sót được trong tình huống này, đặc biệt là người trần mắt thịt. Cuộc chiến chắc chắn đã kết thúc, Sát Sinh Tiên hưng phấn quay người lại. Bỗng nhiên, một luồng sáng đỏ b*n r* từ trong kén. Sát Sinh Tiên giật mình, lúc nhận ra thì ánh sáng đỏ đã bắn vào cơ thể hắn.
Con người không sống sót được, nhưng linh hồn thì có.
Tang Hủ đã khởi động Toàn Âm Thân, chui vào thể xác Sát Sinh Tiên ngay khi kén thắt lại. Hoà làm một với Sát Sinh Tiên, Tang Hủ bèn rút gươm chém vào tim mình. Sát Sinh Tiên giành lại quyền kiểm soát cơ thể, dùng tay trái bóp cổ tay phải, dừng gươm trước ngực chỉ một tấc.
"Muốn nếm thử cảm giác tự tay g**t ch*t người mình yêu nhất cơ mà?" Tang Hủ mặt vô cảm nói, "Ra tay đi."
"Em giết ta thế này," Sát Sinh Tiên nhắc nhở cậu, "Chúng ta sẽ chết cùng nhau, tất cả đều vô nghĩa."
"Không sao," Tang Hủ nói, "Em yêu anh, em bằng lòng chết cùng anh."
Cậu ấn mạnh lưỡi gươm vào, lưỡi gươm cắt vào da thịt, máu tươi ào ra. Hai người đồng thời thấy đau đớn, linh hồn của Sát Sinh Tiên run bần bật. Chết cùng nhau, như thế sẽ không phải vĩnh biệt, mà là ban cho cái chết ý nghĩa mới. Chết cùng nhau, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa nữa.
"Em điên rồi." Sát Sinh Tiên nói.
"Ừm," Tang Hủ thờ ơ nói, "Anh cũng điên rồi."
"Em điên hơn cả ta! Đồ điên đồ điên đồ điên đồ điên——" Sát Sinh Tiên bắt đầu chửi cậu.
Tang Hủ nhắm mắt làm ngơ, hai tay cầm gươm, đồng tử mắt đỏ dưới đường đen đỏ rực như máu. Sát Sinh Tiên rú lên thảm thiết, Tang Hủ cảm thấy linh hồn mình bị chèn ép, bị bài xích, Sát Sinh Tiên điên cuồng muốn đá cậu ra. Rốt cuộc vẫn là Sát Sinh Tiên, linh hồn của Tang Hủ sắp bị đè bẹp. Nhưng bất kể linh hồn bị giằng xé ra sao, Tang Hủ đều kiềm chế với ý chí kinh người, đẩy lưỡi gươm vào từng chút một.
Bên dưới sự bình tĩnh là điên loạn tột cùng. Sự điên loạn của Tang Hủ cuốn lấy linh hồn của Sát Sinh Tiên, Sát Sinh Tiên đau đớn khôn cùng, chấn động không yên. Sát Sinh Tiên cảm thấy hoang mang, rõ ràng kết cục hắn nhìn thấy không phải thế này. Hắn muộn màng phát hiện ra, chàng trai tên Tang Hủ này đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của hắn từ lâu, hắn không thể nhìn thấy tương lai của Tang Hủ được.
Hắn ghét thứ thoát khỏi tầm kiểm soát, hắn căm hận thứ hắn không hiểu được. Hắn muốn nuốt chửng linh hồn của Tang Hủ, nhưng nghe thấy tiếng r*n r* vì đau đớn của Tang Hủ, hắn lại vô thức dừng tay.
Tuy nhiên Tang Hủ khác hắn, cậu vốn không định dừng lại. Lồng ngực đau đớn dữ dội, là Tang Hủ đột nhiên ấn mạnh, lưỡi gươm c*m v** ngực. Lưỡi gươm chệch mất một tấc vì Sát Sinh Tiên giãy giụa, không c*m v** quả tim, làn da rách toác, máu tươi trào ra ồng ộc theo vết gươm.
Tang Hủ kiệt sức, Sát Sinh Tiên lập tức đá cậu ra, biến mất dạng chỉ trong một giây.
Trời đất sụp đổ, tan rã từng chút một như phai màu, để lộ bóng tối sâu thẳm đằng sau. Sát Sinh Tiên đã biến mất, biển băng cũng biến mất, một hang động đen kịt xuất hiện trước mắt Tang Hủ, sương mù dày đặc bao trùm quanh hang. Sương mù cuồn cuộn thoát ra từ trong hang, tựa nhiễu loạn không ngừng. Nơi này chính là khởi nguồn của sương mù, khởi nguồn của tất thảy.
Cậu ngẩng đầu lên, ngọn tháp Đăng Tiên ở trên đỉnh đầu cậu. Tiếng nổ, tiếng súng bên trên không ngớt, lửa cháy hừng hực, nhưng không chiếu rọi được sương mù đen kịt ở nơi này.
Tang Hủ: "..."
Hắn ta đã bỏ chạy rồi ư?
Nhát cáy, bảo muốn tự tay g**t ch*t người mình yêu nhất cơ mà?
Nhìn xung quanh, có một thanh gươm đen cắm trước hang động, chính là gươm của Tang Thiên Ý. Lưỡi gươm dính máu, chưa khô. Quần áo của bà đặt dưới gươm, và cả một chiếc bộ đàm nhỏ.
Xem ra đây chính là tận cùng.
Tang Thiên Ý đã vào trong, trong đó có thứ gì? Khởi nguồn của vạn vật, bản chất của thần linh ư?
Thành Thần là cạm bẫy, thăng cấp chẳng qua chỉ là trở thành thức ăn ngon miệng hơn. Châu Hà đã chết, Văn Uyên đã chết, Hàn Nhiêu đã chết. Chẳng bao lâu nữa, Thẩm Tri Đường sẽ chết, Thẩm Tri Ly sẽ chết, Lý Tùng La cũng sẽ chết. Chuyện đến nước này, dường như đã đi đến tận cùng con đường, chẳng còn hy vọng nào khác.
Đã vậy, chẳng thà đi xem thử thần linh ra sao.
Xem rốt cuộc Thần đáng sợ nhường nào, hùng mạnh nhường nào. Xem nguyên thuỷ là gì, cội nguồn là gì, xem sự tồn tại mà con người đã sợ hãi hàng nghìn năm và tương lai vẫn sẽ tiếp tục sợ hãi.
Tang Hủ cởi từng món đồ một, cơ thể tr*n tr** rút gươm của Tang Thiên Ý ra, rạch một nhát thẳng trên mặt mình. Vì cậu tự phong toả thần thông Sức Sống Bất Tận, vết thương không tự lành. Máu tươi bắt đầu chảy, tựa nước mắt đỏ thắm.
Cậu như không cảm thấy đau, lột da mặt mình ra, từng chút một, từng tấc một. Đau đớn dữ dội bắt đầu lan ra từ mặt, cuối cùng bò khắp toàn thân như kiến. Máu chảy xuống theo gót chân, tạo thành một vũng máu dưới chân.
Tang Hủ cắt tai, móc mắt, đập vỡ xương, thế giới chìm vào im lìm và bóng tối vô tận, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của chính cậu.
Rắn Mặt Người há hốc cái miệng đỏ lòm, mọi người lũ lượt né tránh, không ai chú ý đến phần đuôi Rắn Mặt Người tách ra thành rất nhiều Rắn Xác tí hon, đi xuống dọc theo thân tháp. Rắn Xác tụ tập ở ngọn tháp, tạo thành hình dạng một con Rắn Mặt Người mới. Nó rơi xuống bóng tối, nhìn thấy một bóng người đỏ máu đang quỳ trước hang động.
"Ngươi muốn tự sát, chi bằng làm thức ăn của ta, hà tất phải tra tấn bản thân như thế?" Rắn Mặt Người mỉm cười nói.
Bóng người đó ngoái đầu lại nhìn, hốc mắt trống rỗng, không thể nhận ra biểu cảm gì.
"Cô Trọng, cô muốn gặp thần không?" Cậu hỏi.
Rắn Mặt Người mỉa mai: "Ha ha ha, ta thấy ngươi điên rồi đấy."
"Tạm thời chưa điên," Tang Hủ thờ ơ nói, "Chỉ là hơi mệt thôi."
Nói đoạn, cậu cúi đầu xuống, cắm đao vào lồng ngực, mổ sống quả tim của mình.
Đau thật, đau tột cùng, Tang Hủ đã không cảm thấy đau nữa. Cơ thể tê dại, chắc là do mất máu quá nhiều. Không sao, chỉ cần tỉnh táo là được. Cậu không để ý đến tiếng cười mỉa mai của Rắn Mặt Người, cầm quả tim đẫm máu của mình, quay người bước vào hang động.
Trong chớp mắt, dường như cậu đã quay lại *m đ** của mẹ mình, nơi này không có âm thanh, im lặng tột độ như thể bị nuốt chửng tất thảy, trở về nguồn cội quá khứ thuần tuý nhất.
Cậu bị đẩy về phía trước. Cơ thể càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhẹ bẫng, cậu dần dần không cảm nhận được chân tay của mình nữa, sau đó là thân mình, cuối cùng thị giác và thính giác lũ lượt biến mất, cậu hoá thành hư vô. Chỉ còn một chút suy nghĩ, biến thành một con phù du bé xíu, bị gió trời đưa đẩy, đến tận cùng vũ trụ.
Thời gian chảy hung tợn bên cạnh cậu, hàng triệu năm chỉ như một chớp mắt, cậu nhìn thấy mọi nhân quả, mọi khởi đầu và kết thúc.
Ngoái nhìn lại, Trọng Tự mặc đồ đỏ thắm, ngồi sau ngựa của Tang Thiên Ý chạy về phía hoang mạc, nụ cười trên mặt nàng ta dịu dàng hơn cả hoàng hôn, dường như muôn núi nghìn non đang chờ đợi nàng ta rong ruổi. Cậu nhìn thấy cậu thiếu niên Tức Hoang bò vào gầm giường đen kịt, im lặng nuốt nước mắt, từ đây hằng đêm mất ngủ, không còn vui vẻ nữa.
Cậu nhìn thấy Tang Thiên Ý tự lột da, rút xương mình trước hang động. Cậu nhìn thấy Rắn Mặt Người khổng lồ đang giằng co với nhóm Triệu Thanh Duẫn, tất cả mọi người be bét máu tươi, gần như kiệt sức. Mà trong bóng tối sâu thẳm, con Rắn Mặt Người nhỏ trước hang động phát hiện ra bộ đàm của Tang Thiên Ý, ngờ vực xán lại gần.
"A Tự, em có ở đó không?"
Giọng Tang Thiên Ý vọng ra từ bộ đàm, Rắn Mặt Người giật mình, hai mắt nhìn đăm đăm vào ánh đèn đỏ nhấp nháy trên bộ đàm.
"Không ở đó cũng không sao, chị đã cài đặt gọi tự động, cứ cách một tiếng đồng hồ, đoạn ghi âm sẽ lặp lại một lần. Lúc em nghe thấy giọng chị, chị đã bước vào khởi nguồn rồi. Bao nhiêu năm nay, chị vẫn luôn tìm cách cứu em. Nhưng sau này, chị dần nhận ra, tất cả đều chỉ là ám ảnh của bản thân chị mà thôi. Mặc dù đã bị ô nhiễm, nhưng em vẫn luôn là em, là chính chị không chịu tin rằng em không còn để ý đến quá khứ nữa, cũng không muốn làm bạn với chị nữa..."
Rắn Mặt Người cười mỉa mai nói: "Giờ chị mới hiểu à? Tang Thiên Ý, tôi hận chị, tôi ghét chị."
Trên tháp Đăng Tiên, Rắn Mặt Người khổng lồ càng ngày càng nóng nảy, thân tháp bị nó siết vỡ, Thẩm Tri Ly và Thẩm Tri Đường tuột tay rơi khỏi toà tháp cao, Châu Hà tóm được tay Thẩm Tri Ly, ba người lơ lửng trên không. Châu Kính Quân gọi Cự Na ra đón được họ, nhưng ngay sau đó, Rắn Mặt Người há miệng đỏ lòm, nuốt chửng đầu Cự Na, Cự Na gục ngã.
Triệu Thanh Duẫn rít lên: "Kính Quân, cô đưa họ đi trước đi!"
Châu Kính Quân nghiến răng, ống tay áo cuốn lấy Châu Hà, hai anh em nhà họ Thẩm và Lý Tùng La, đưa họ vào khe nứt thế giới.
Triệu Thanh Duẫn rơi vào bóng tối, ngã váng cả đầu. Rắn Mặt Người bò xuống theo vách đá, rít gào về phía ông ta.
Đoạn ghi âm trong bộ đàm vẫn tiếp tục——
"Lúc ở Ngọc Kinh, em một mực từ chối gặp chị, thư chị viết cho em, em cũng chưa bao giờ trả lời. Sau này chị viễn chinh, cơ hội chúng ta gặp nhau càng ngày càng ít. Chỉ chớp mắt đã qua mười mấy năm, A Tự, em vẫn hận chị năm ấy không về cứu em kịp thời ư?"
"Chị không biết rốt cuộc thần linh là gì, cũng không biết rốt cuộc chị sẽ thấy được bao nhiêu chân tướng sâu trong hang động này. Nhưng chị muốn đi thử, một khi chị thành công, chị sẽ dùng Quan Lạc Âm đưa Phong Thiên Lục ra ngoài. Chỉ cần tương lai giúp được em, hoặc giúp được người đang bị tra tấn trong đau khổ như em, mọi khổ sở đều đáng giá."
"Câm mồm! Câm mồm! Phiền chết đi được!" Rắn Mặt Người trở nên nóng nảy, bắt đầu điên cuồng đập bộ đàm.
Đầu bên kia, Rắn Mặt Người khổng lồ áp sát, Triệu Thanh Duẫn bám chặt vào răng nó, ngăn nó tiến lên. Nhưng lực cắn của nó quá khoẻ, xương Triệu Thanh Duẫn đang kêu răng rắc.
"A Tự, xin lỗi. Xin lỗi vì em phải chịu bao nhiêu đau khổ, còn chị không thể san sẻ với em được. Xin lỗi vì em trở nên điên loạn, còn chị không thể ngăn cản được. Giờ chị đi rồi, không còn quay về nữa. Chị sẽ dõi theo em ở bên kia thời gian, cầu nguyện cho em xa rời đau khổ và buồn bã. Dù cho em lãng quên chị cũng không sao, bởi chị sẽ mãi mãi ghi nhớ em."
Nực cười thật, Rắn Mặt Người nghĩ, Tang Thiên Ý tưởng như thế sẽ làm bà ta cảm động được ư? Bà ta đã vứt bỏ đạo đức và tính người từ lâu, chỉ để theo đuổi đỉnh cao Thành Thần. Chỉ có Thành Thần mới có thể lãng quên mọi đau khổ, chỉ có Thành Thần mới tìm được cực lạc vĩnh hằng. Nhưng tại sao, khi bà ta giết chồng, tra tấn Tức Hoang, khi toàn thân bà ta chỉ còn lại căm hận hàng chục năm như một, biến thành điên loạn xấu xí như thế này, Tang Thiên Ý vẫn sẵn lòng lột da rút xương, bước vào khởi nguồn không thể quay đầu này vì bà ta?
Tại sao?
Tại sao?
Lẽ nào Tang Thiên Ý không hiểu ư, bà ta đã từ bỏ bản thân mình từ lâu rồi. Rốt cuộc tại sao Tang Thiên Ý cũng vứt bỏ bản thân mình vì một kẻ như thế này?
Đoạn ghi âm vẫn đang phát tiếp——
"Dù cho em hận chị cũng không sao, bởi chị yêu em."
Rắn Mặt Người tông phải Triệu Thanh Duẫn, há miệng ngoạm, ông ta vô thức nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, đoạn ghi âm kết thúc, đèn tín hiệu của bộ đàm tắt ngúm, lòng đất chìm vào bóng tối.
Một lúc lâu sau, Triệu Thanh Duẫn vẫn không thấy đau đớn đã lường trước. Ông ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Trọng Tự trên đỉnh đầu Rắn Mặt Người không còn nở nụ cười quái dị quyến rũ nữa, mà đang khóc lóc đau khổ. Nó không cố xé xác Triệu Thanh Duẫn nữa, quay đầu về phía hang động.
Nó vừa khóc vừa bắt đầu nôn mửa, nôn ra Lý Chung Tú sống dở chết dở, nôn ra Sát Sinh Tiên cơ thể sụp đổ, còn nôn ra rất nhiều tà ma. Cấp bậc của nó tụt giảm đột ngột, từ Thành Vua lùi về Vọng Hương. Nó vẫn khóc, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở về Trọng Tự hình người.
Bà ta đứng dậy, đi từng bước về phía hang động.
"Cô định đi đâu?" Triệu Thanh Duẫn gọi bà ta.
"Thành Thần không được vui vẻ, ta đã tìm được cách được vui vẻ đích thực." Hỏi một đằng bà ta trả lời một nẻo, "Bảo Hoang Nhi rằng, ta không yêu nó, nhưng ta cũng không hận nó nữa."
Dứt lời, chẳng thèm ngoái đầu lại, bà ta bước vào hang động.
Hic chương cuối dài hơi kinh khủng, hút hết sinh lực của mình cố lết nốt cho xong bộ này đó.
Suy nghĩ của Tang Hủ trôi dạt, không biết đã bao lâu trôi qua, ngay cả dòng suy nghĩ này cũng sắp tan biến. Cậu nhìn thấy rất nhiều sinh vật vô nghĩa lềnh bềnh trong biển thời gian, trôi dạt cùng cậu. Có điều chúng ăn không ngừng, nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, ví dụ như người chúng gặp phải, thậm chí cả chính thời gian.
Dần dà, cuối cùng Tang Hủ cũng hiểu được, đây chính là cái được gọi là thần linh. Chúng không có hình thái, không có trí tuệ, cũng không có tình cảm, chúng chỉ có bản năng. Nhưng chỉ một giây sau, Tang Hủ đã bắt đầu quên mất. Cậu quên mất trưa hôm qua ăn gì, quên mất mục đích mình vào đây là gì, cậu quên mất bạn bè, quên mất người yêu. Đến cuối cùng, cậu quên mất cả bản thân mình.
Cậu trôi dạt mãi, vô cảm liếc nhìn tình cờ, trông thấy Châu Hà được Châu Kính Quân đưa vào khe nứt thế giới một mình xé toạc khe nứt, trở về đô thành Ngọc Kinh.
Bách tính biến thành quái vật cắn xé lẫn nhau, đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát và người bị xé xác, Châu Hà kinh hãi nhìn tất cả, trơ mắt nhìn một người mẹ ăn sống đứa con sơ sinh của mình. Còn Tang Vạn Niên thì đứng trên bậc thang hán bạch ngọc cười điên dại, "Giết triệu người thành tiên, ta sắp thành tiên rồi! Ta sắp thành tiên rồi!"
Gương mặt của ông ta trắng bệch như người chết, là diện mạo đã bị ô nhiễm. Châu Hà hoàn toàn không ngờ được đại quốc sư ở lại trấn thủ Ngọc Kinh đã bị thần linh ô nhiễm triệt để. Hắn vốn định cho đại quốc sư giải quyết bệnh dịch, không ngờ bản thân đại quốc sư chính là kẻ đầu sỏ gieo rắc bệnh dịch.
"Ông điên rồi." Châu Hà tuốt đao.
"Điên rồi?" Tang Vạn Niên cười sằng sặc, "Rốt cuộc kẻ điên là ta hay là ngươi? Tức Hoang, ta có một bí mật muốn kể cho ngươi. Trước giờ Thiên Ý không cho ta nói, nhưng hôm nay ta cứ phải nói."
Châu Hà không thèm nghe, vung đao đánh ngất bách tính lao tới định cấu xé hắn, đi về phía bậc thang.
"Ngươi còn nhớ con chó đó không?" Tang Vạn Niên hỏi.
"Ăn khùng nói điên."
Châu Hà đạp văng một đống bách tính, nhưng đám người này bám riết không tha, tranh nhau ào tới như thể không biết đau. Một tên vạm vỡ mặt mày thối rữa nhào tới, Châu Hà không còn cách nào khác, đành chặt đầu gã. Máu bắn lên mặt hắn, hắn vừa đi vừa chém, toàn thân đẫm máu.
"Chính là con chó đó ấy," Tang Vạn Niên nói to, "Con chó mà ngươi giết trong cung của mẫu hậu ngươi."
Động tác vung đao của Châu Hà thoáng khựng, hắn nhớ ra rồi, rất nhiều năm trước, khi hắn còn nhỏ, hắn tưởng là yêu ma đã cướp xác của mẫu hậu hắn, trong lòng tràn ngập khát vọng báo thù. Một ngày nọ hắn lẻn vào tẩm cung của mẫu hậu, rút kiếm đâm vào bóng người sau màn. Nhưng bức màn rơi xuống, hắn phát hiện kẻ hắn giết không phải Trọng Tự, mà là một con chó vàng đã già.
"Nó không phải chó, nó là hoàng đế bị mẫu hậu của ngươi khoác da chó, là phụ hoàng của ngươi đấy."
Châu Hà không tin nổi, ngẩng đầu lên nói: "Không thể nào, ngươi lừa ta."
"Tại sao ta phải lừa ngươi?" Tang Vạn Niên cười hì hì nói, "Không tin thì đến hoàng lăng của phụ hoàng ngươi mà xem, xem kẻ được mai táng trong lăng là người, hay là chó."
Châu Hà vốn không tin lời ông ta nói, nhưng lại không kiềm chế được nhớ đến con chó vàng đó. Lúc hấp hối nó cố chấp nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi lã chã. Lúc đó hắn còn lấy làm lạ, tại sao một con chó lại có ánh mắt đau buồn đến vậy?
Không thể nào
Sao có thể?
Càng lúc càng nhiều bách tính xông tới, hắn bị chôn vùi trong biển người. Hắn phóng sét cuồn cuộn, tất cả mọi người xung quanh đều hóa thành xương cháy. Ngọn lửa bừng lên trong cung điện, một tòa thành khổng lồ, ngoại trừ một kẻ điên và một tội đồ thì chẳng còn ai sống sót. Châu Hà vung đao, như không biết mệt, máu tươi nhuộm đỏ đồng tử mắt của hắn, hắn trở nên điên dại hơn cả kẻ điên.
Đế vương, họ Tức, chẳng qua đều là một trò cười. Mẹ hắn hận hắn, cha hắn bị hắn tự tay sát hại, bách tính của hắn biến thành quái vật, quốc gia của hắn bị phá hủy chỉ trong chốc lát. Chẳng còn gì cả, hắn đã mất hết.
Đến lúc kết thúc rồi, hắn nghĩ bụng, đáng lẽ hắn phải trả máu thịt này cho Trọng Tự từ lâu rồi. Sau khi hắn chết, bà sẽ không phải đau khổ thế nữa. Có lẽ, bà cũng sẽ không hận hắn thế nữa. Dưới chân la liệt thi thể, lại một đám bách tính điên cuồng khác chạy tới từ đằng xa. Hắn từ từ giơ đao, lưỡi đao hướng ra sau, đặt trên cổ mình.
Bỗng nhiên, một thanh niên khoác áo choàng đối khâm bằng lụa đen xuất hiện từ hư không, quỳ xuống đất lần mò lung tung, phát hiện ra Châu Hà đang nhìn mình, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên. Hai người nhìn nhau, thanh niên nọ mặt mày trắng bệch, gương mặt lãnh đạm trong trẻo tựa núi xa. Đáy mắt cậu như có ánh trăng lạnh lẽo, trong trẻo mà sáng rực.
Là Tang Hủ.
Có điều là Tang Hủ tương lai vừa ăn xong hộp tro cốt của hắn.
Trái tim đã chết của Châu Hà lại sống dậy từng chút một.
Tang Tiểu Quai, ta nhớ em lắm. Chúng ta còn chưa quen biết nhau, mà ta đã bắt đầu nhớ em rồi.
Người thường rồi sẽ chết đi, nhưng Châu Hà nghĩ, hắn còn chưa gặp Tang Hủ, hắn không muốn chết hôm nay.
Hắn dang tay, sấm sét nổ tung xung quanh hắn, điện Tiên Đài vỡ vụn, máu và lửa phun ra.
"Trăm vạn vong hồn, độ ta thành tiên!"
Cơ thể hắn bắt đầu sụp đổ, đường nét khuôn mặt hắn méo mó biến thành sợi đen, mọi thứ thuộc về người thường của hắn tan thành mây khói.
Chỉ còn một suy nghĩ——
Tang Tiểu Quai, đợi ta.
Suy nghĩ tựa phù du hửng sáng. Đúng lúc này, vô số tiếng gọi giống nhau ùa ra từ biển thời gian.
"Tiểu Quai..."
Trong Quỷ Môn Quan, âm hồn nhà họ Tang lang thang mãi không ngừng nghỉ, Tang Thủ Gia thành kính nhìn về phía cột mốc Nhân Gian, nhớ mong đứa cháu trai duy nhất của mình. Trong cơ thể dị dạng bốn đầu tám tay, bố mẹ nuôi và ông bà ngoại gào khóc, họ đã đánh mất bản thân mình từ lâu, chỉ nhớ được một từ cuối cùng này.
Lại có một tốp người ngoại tộc đáp xuống núi Đại Khanh, đến thôn làng thờ Kim Bình Nương Nương nằm sâu trong núi. Họ thiêu cháy Kim Bình Nữ, quất roi đánh người nhà họ Hứa tàn sát con gái ruột. Họ diễn thuyết ở giữa làng, bảo dân làng rằng công ty Ác Mộng tiếp quản Cõi Mộng, tiêu diệt tà ma, sau này mọi người không được thờ cúng Kim Bình nữa. Dân làng báo tin cho nhau, bắt đầu lập đền thờ sống cho sếp tổng. Hương khói càng ngày càng hưng thịnh, thôn làng xung quanh núi Đại Khanh đều cử người đến cúng bái.
Trong thành Mông Châu, người dân ở trong nhà nửa năm trời nhìn thấy người ngoài đường càng ngày càng đông, thi thoảng có người ngoại tộc giáng lâm, mang đồ ăn thức uống cho họ. Hôm nay, họ lấy can đảm mở cánh cửa nhà niêm phong, bước ra đường.
"Người nhà họ Tang quay về rồi ư?"
"Nghe nói là công ty Ác Mộng..."
"Có một người được gọi là sếp tổng đã trợ giúp Đại Tộc Trưởng..."
"Công ty Ác Mộng có tuyển dân bản địa không? Tôi muốn đi phỏng vấn."
Càng ngày càng đông người gia nhập công ty Ác Mộng, càng ngày càng đông người biết đến "sếp tổng". Tiếng gọi trập trùng, không chỉ có "Tiểu Quai", còn có "Đại Tộc Trưởng", còn có "sếp tổng". Suy nghĩ dao động không yên, sáng sủa dần.
Trọng Tự không biết mình đã bơi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Tang Thiên Ý ở nơi sâu nhất trong dòng thời gian tựa biển khơi này. Bà bị xúc tu bao trùm, gân cốt tựa tảo biển xuyên thủng cơ thể bà, nối liền bà với sinh vật vô hình. Đây chính là cái giá cho việc nhìn trộm thần linh, bà đã hòa làm một với thần linh, không bao giờ chạy thoát được nữa, cho đến khi sinh mệnh bị vắt cạn.
"Thiên Ý, sao chị lại dại dột thế?"
Trọng Tự dốc hết sức bơi về phía bà, tuy nhiên biên độ động tác của bà ta quá lớn, cấp bậc lại quá cao, thu hút sự chú ý của thần linh. Cái bóng khổng lồ vượt qua đỉnh đầu bà ta, sáu ánh mắt ác ý chiếu tới từ các góc độ khác nhau trong dòng thời gian.
Tuy nhiên bà ta chẳng hề sợ hãi, dũng cảm tiến lên.
Người phụ nữ đang ngủ say cảm nhận được nước biển dao động, từ từ tỉnh giấc, hé mí mắt, để lộ hốc mắt trống rỗng bên dưới. Bà đã mất mắt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.
"Ngươi... là ai?"
"Ta là công chúa của chị." Trọng Tự rơi lệ nói.
"..." Tang Thiên Ý im lặng giây lát, hỏi, "Tại sao lại đến đây?"
"Bởi chúng ta là bạn mà," Trọng Tự cầm lấy bàn tay bị thương của bà, "Chúng ta là bạn tốt cả đời, đúng không?"
Đùa làm bao nhiêu người chết mà hai chị vẫn không chịu nhận yêu nhau, quạo vcloz.
Hai đôi tay đan vào nhau, Tang Thiên Ý cảm nhận được hơi ấm đã lâu không gặp.
Khổ sở không thể trốn thoát, chỉ có thể khắc ghi. Trọng Tự nghĩ, bà ta đã học được cách đối mặt rồi.
Trong biển khơi tối tăm, hai cô thiếu nữ đan ngón tay vào nhau, nhìn nhau mỉm cười.
"Cậu nhóc tên Tang Hủ đó cũng vào đây rồi."
"Chúng ta giúp cậu ấy lần cuối đi."
Thần linh đến đúng hẹn, nuốt chửng cơ thể họ. Nhưng trái tim của họ đột nhiên tỏa sáng, tựa vì sao lẻ loi trong màn đêm, đẩy lùi bóng tối nặng nề, chiếu rọi mọi dòng thời gian.
Âm hồn dòng họ Tang ở Quỷ Môn Quan lũ lượt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía ánh sáng rực rỡ ấy. Trái tim của họ cũng bay lên như sao trời, hòa cùng ánh sáng ấy.
Trong và ngoài Chốn Phục Đồ, Kẻ Không Mặt chợt ngoái đầu lại. Chúng là cư dân cũ ở Cõi Mộng, ù ù cạc cạc quanh quẩn ở đây hàng nghìn năm nay. Ánh sáng mang trả cho chúng lý trí trong giây lát, câu nói cuối cùng của tổ tiên dòng họ Tức như ở ngay bên tai. Thì ra đây là thời khắc mà chúng đã chờ đợi hàng nghìn năm, tất cả chờ đợi chỉ vì giây phút này. Vô số Kẻ Không Mặt điên cuồng chui vào khe núi, rơi xuống toà tháp cao, cuồn cuộn như thủy triều ùa vào hang động chật hẹp.
Hàng nghìn... không, hàng chục nghìn trái tim hợp lại, ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ. Tiếng gọi ùa tới tựa thủy triều, trái tim của hàng triệu người dân hòa làm một, ôm lấy suy nghĩ cuối cùng, hết lớp này đến lớp khác, hết đợt này đến đợt khác, hòa vào quả tim chói mắt kia.
Cuối cùng, dù lãng quên mất bản thân mình, cậu đã nhớ ra——
Cậu là Tang Hủ.
Sóng nước xung quanh chấn động, trái tim tựa đóa hoa, bung nở ánh sáng vô hạn. Máu thịt mới đang sinh trưởng, vô số xúc tu thò ra, càng lúc càng khổng lồ, cho tới khi bao trùm trọn thời gian. Sáu vị Cựu Thần nhìn chăm chú vào Thần xuất hiện, nhưng không hiểu được cấu tạo của Thần. Thần trái ngược hoàn toàn với Cựu Thần, sáng rực, có trật tự, dịu dàng. Ô nhiễm từ Cựu Thần làm tất thảy hỗn loạn, còn ô nhiễm ngược của Thần thì chấn chỉnh hỗn loạn, xoa dịu điên cuồng.
Ai bảo trên thế gian này chỉ có chúa tể cũ của hỗn loạn?
Nếu trái tim hàng triệu người dân hòa làm một, thì sẽ có thần linh của hàng triệu người dân.
Trước điện Tiên Đài, lầu gác cung điện đổ nát lơ lửng trong không trung, Ngọc Kinh đã biến thành luyện ngục nhiều năm. Bách tính nước Ly lũ lượt biến thành cô hồn méo mó, vĩnh viễn quanh quẩn ở chốn này, tiếng gào khóc vang vọng bầu trời. Sát Sinh Tiên vừa thoát khỏi Chốn Phục Đồ, lồng ngực vẫn còn chảy máu tươi ào ạt. Kể từ khi tàn sát hàng triệu người để Thành Tiên, trước giờ chỉ có hắn chơi đùa kẻ khác, hắn chưa bao giờ thê thảm thế này.
Tang Hủ... đúng là sự tồn tại khiến người ta chán ghét, trong lòng hắn có một suy nghĩ điên rồ —— hắn muốn tóm cậu ta lên, nhai nuốt từng miếng một, nếm vị ngon tột đỉnh của cậu ta. Đói khát làm hắn bồn chồn không yên, hắn muốn có được Tang Hủ ngay bây giờ. Bỗng nhiên bầu trời chấn động, hắn ngẩng đầu lên, đường đen rối loạn trên gương mặt tựa hố đen.
Trong mây mù và sương máu, vị thần mới chào đời giáng lâm trước mặt hắn.
Xúc tu múa may dao động tựa thuỷ triều, chậm rãi trở nên trật tự, rồi xuất hiện hình người.
Là Tang Hủ.
Vị thần phớt lờ hàng rào thời gian, đáp xuống mốc thời gian mà Châu Hà này tàn sát hàng triệu bách tính, trở thành Sát Sinh Tiên.
Sát Sinh Tiên dang năm ngón tay, móng tay phình ra bấu vào ngực, máu trong tim nhuộm đỏ đường đen, uốn lượn vươn dài, tạo thành một cái lồng giam đỏ máu, cố nhốt hình người này. Nhưng khi những đường đỏ máu rối như tơ vò lại gần vị thần sáng rực kia, chúng bất ngờ trở nên ngăn nắp trật tự. Chúng không còn điên loạn, không còn sinh trưởng nữa, bay bổng nhẹ nhàng tựa lông vũ, chuyển sang quấn quanh Sát Sinh Tiên từng vòng một.
Sát Sinh Tiên ghét thứ có trật tự, điên cuồng giãy giụa hòng đánh trả. Tang Hủ đáp xuống từ trong xúc tu, hai tay bưng gương mặt hố đen của Sát Sinh Tiên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.
Nụ hôn đáp xuống, thế giới như ngừng thở, chín viên Ngọc Trùng Xác tách ra khỏi Sát Sinh Tiên, rơi rải rác khắp nơi. Đường đỏ máu điên loạn biến mất, hắn khôi phục hình dáng ban đầu, đói khát tan biến, sự điên dại nguôi ngoai, cơn mệt mỏi tựa thuỷ triều ùa ra khắp cơ thể. Hắn từ từ nhắm mắt lại, vì quá suy yếu mà chìm vào giấc ngủ say dài đằng đẵng.
Tang Hủ ôm lấy hắn, đưa hắn lên núi cao, để hắn ngủ yên bình trong rừng rậm và gió mát. Rất nhiều năm nữa, Quan Doanh Nguyệt sẽ nhặt được Châu Hà tỉnh giấc ở đây, đưa hắn về nhà họ Châu. Hắn sẽ trở thành người nhà họ Châu, bị Tang Ly Ưu phong ấn, sau đó trải qua sự chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng gặp được người yêu định mệnh của mình.
Đằng xa, mặt trời ngả về tây, tất cả đều đã chấm dứt. Mà ngày mai, tất cả sẽ lại bắt đầu.
Tang Hủ nói khẽ: "Châu Hà, chúc ngủ ngon. Ba nghìn năm nữa, chúng ta sẽ gặp lại."