Gương mặt xinh đẹp của Kim Bình Nương Nương trở nên kinh hoàng sợ hãi, "Ta không thể nói được."
"Tại sao?" Tang Hủ gặng hỏi.
Kim Bình Nương Nương nói khẽ: "Vì quá khứ của hắn liên quan đến thần linh."
Tang Hủ liếc nhìn Châu Hà, Châu Hà nhíu chặt mày, đồng tử mắt vàng rực tối tăm không rõ.
Liên quan đến thần linh?
Lẽ nào hoàng đế Hà từng tiếp xúc với thần linh?
"Có gì nói được?" Tang Hủ hỏi tiếp.
Từ đường im lặng như tờ, nến đỏ cao cháy trên bàn thờ, đầu người ma mị như sợ bị ai nghe thấy, cô ta hạ giọng nói một câu.
"Tên thật của hắn, là Tức Hoang."
Tang Hủ tham lam vô độ, còn muốn hỏi thêm. Nhưng Kim Bình Nương Nương đã đình công hẳn, một ngày cô chỉ có thể trả lời tối đa mười câu hỏi, giờ vốn đã hỏi thêm một câu, hỏi thêm gì nữa, nói gì cô ta cũng không chịu trả lời. Sau đó Tang Hủ lại hỏi có cách gì liên hệ với cô ta được không, cô ta tỏ ra dữ tợn, không tình nguyện nói một cách.
Để đề phòng Kim Bình Nương Nương tiết lộ bí mật họ là người ngoại tộc, Châu Hà nhốt Kim Bình Nương Nương vào hòm trong kho chứa đồ của từ đường, nơi này hiếm khi có ai tới, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
Ra khỏi từ đường, Châu Hà ngồi xổm dưới đất, nhặt một cành cây, viết hai chữ "Tức Hoang".
"Có nhớ ra gì không?" Tang Hủ cụp mắt nhìn hắn.
Thần sắc hắn u ám, "Không nhớ ra."
"Ít nhất thì hiện giờ có thể xác định, cụ họ Tức, cụ không phải người nhà họ Châu." Tang Hủ nói khẽ.
Nếu cụ cố biết mình không phải người nhà họ Châu, tương lai nếu Tang Hủ và nhà họ Châu có mâu thuẫn, hắn sẽ không phải lựa chọn giữa Tang Hủ và nhà họ Châu nữa. Tang Hủ phải cho cụ cố biết điều này, nhưng không thể tiết lộ việc trong tay mình có một viên ngọc Trùng Xác, hôm nay nhờ Kim Bình Nương Nương tiết lộ chân tướng là một cơ hội rất tốt.
Có lẽ là vì cân nhắc đến phương diện lợi ích, để khiến cụ cố xa lánh hai cha con nọ, quà cáp nhà họ Châu mang tặng đều bị Tang Hủ đem bán. Quần áo từ đầu đến chân của cụ cố hiện giờ đều là do Tang Hủ mua, bàn chải đánh răng dùng cùng kiểu với Tang Hủ, sữa tắm dầu gội đều cùng một mùi với Tang Hủ, đồ ngủ và đồ lót cũng là đồ đôi.
Thực ra nói khách quan thì làm thế này là quá mức, nhưng Tang Hủ cứ cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu quyết định sau này dép lê cũng dùng đồ đôi.
Tuy nhiên Châu Hà hừ một tiếng, nói: "Ngu ngốc, cô ta lừa ngươi đấy."
"Lừa em?" Tang Hủ chau mày.
"Ta nhớ ra phương pháp ông nội ngươi nói rồi," Châu Hà vứt cành cây, nói, "Toàn Âm Thân phải nằm một đêm trong quan tài của thi thể bất tử, Trói Hồn phải bôi dịch thi thể của Sát Thi. Thứ rác rưởi đó cố tình bảo ngươi ngược lại, nếu ngươi làm theo điều ả ta nói thật, chắc chắn sẽ tiêu đời. Nghĩ cũng biết, ả ta chẳng nói câu nào là thật cả, cũng là loại lừa đảo hàng thật giá thật giống hệt ngươi."
Tang Hủ: "..."
"Tang Tiểu Quai," Châu Hà xoá chữ dưới đất, đứng dậy nói, "Ta khuyên ngươi sớm từ bỏ tâm tư ly gián ta và nhà họ Châu đi, ta không thể trở mặt với người thân của mình vì ngươi được."
Trước từ đường trở nên im lặng, cỏ héo úa tàn trải khắp mặt đất, hoang vu ngút tầm mắt.
Người thân?
Từ này như một cái gai, đâm nhẹ Tang Hủ.
"Vậy ư, em không phải người thân của cụ sao?" Cậu chợt hỏi.
Châu Hà xuỳ một tiếng, nói: "Ngươi coi là người thân kiểu gì, chúng ta không có quan hệ máu mủ, cùng lắm chỉ chăm sóc ngươi thay cha chú nhà ngươi mà thôi."
"Vậy nên cụ cố không yêu em à?" Tang Hủ lặng lẽ nhìn hắn.
Bắt gặp cặp mắt đen láy của cậu thanh niên, Châu Hà nghẹn họng. Tang Hủ không có biểu cảm gì, đáy mắt đen nhánh cũng không có cảm xúc gì. Con người này trước giờ vẫn vậy, hững hờ, như một cơn gió, Châu Hà chưa bao giờ nhìn thấu được cậu.
"Tự dưng hỏi cái này làm gì?" Châu Hà nghiêng đầu quan sát cậu.
"Em rất ích kỷ," Tang Hủ nói thong thả, "Mặc dù đã lừa cụ cố rất nhiều lần, nhưng vẫn hy vọng cụ cố yêu em, yêu em nhiều, yêu em nhất, chỉ yêu em."
Châu Hà: "..."
Dù là cụ cố đã chết mấy trăm năm cũng chưa bao giờ thấy ai mặt dày đến vậy.
Lừa hết tài sản của hắn, tro cốt cũng ăn mất, còn muốn lừa cả trái tim của hắn!? Hơn nữa còn thốt ra như lẽ đương nhiên, không biết ngượng mồm, Châu Hà nghi ngờ não cậu đã bị tà ma ăn mất rồi.
"Sao ngươi không lên trời luôn ấy?" Châu Hà cười lạnh lùng bóp mặt cậu, "Bản thân không có tim, ngược lại còn đòi trái tim của người khác, mơ đi. Tang Tiểu Quai, muốn ta yêu ngươi, không thể nào."
"Thế phải làm sao thì mới yêu em được?"
"Ta nói rồi, không thể nào." Giọng Châu Hà vừa cứng rắn vừa lạnh giá.
"Cho em một cơ hội." Tang Hủ rất thành khẩn.
Cậu thanh niên nhìn hắn không chớp mắt, dường như trời đất trong cặp mắt lặng lẽ này chỉ có mình hắn.
Châu Hà không hiểu, oắt con lừa đảo Tang Hủ nhìn ai cũng nghiêm túc thế này ư?
Châu Hà ngoảnh đầu đi, "Xem ngươi thể hiện thế nào."
Tang Hủ khiêm tốn xin chỉ bảo, "Thể hiện như thế nào?"
"Việc này mà ta cũng phải dạy? Không có thành ý."
"Được rồi," Tang Hủ bạo dạn đề nghị, "Buổi tối l*m t*nh đi."
Châu Hà nổi đóa, "Cút!!!"
Hàn Nhiêu hút thuốc lá xong quay lại, nhìn thấy Châu Hà bên cạnh Tang Hủ, không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn mừng rỡ, "Anh Châu!"
Ở nhà ma Vô Thường Tiên lần trước, anh ta đã được chứng kiến bản lĩnh của anh Châu, biết đây là một cao thủ lợi hại, ngay cả tên Thẩm Tri Ly chết tiệt thần kinh mắc nhầm dây gặp được anh Châu, cũng chỉ có nước nhận thua.
Cao thủ xuất quỷ nhập thần là việc rất bình thường, Hàn Nhiêu nói: "Đã muốn báo đáp anh từ trước, mãi chưa có cơ hội. Tôi biết người đại lục thích Mao Đài, địa chỉ của anh ở đâu, số điện thoại là gì, tôi tặng anh."
Tang Hủ: "..."
Mao Đài trong công ty đã không còn chỗ mà để nữa, hiện giờ Tang Hủ không chỉ thực hiện tự do Mao Đài, mà Mao Đài đầy tràn luôn rồi. Thôi, đăng lên mạng bán vậy.
Ba người dựa vào thần thông Mị Cốt Tô Hồn của Hàn Nhiêu, dọc đường nghe ngóng nhà họ Hứa ở đâu. Đến phía tây ngôi làng, từ xa nhìn thấy một căn nhà ba tầng. Căn nhà này tinh xảo hơn hẳn nhà một tầng của người khác, cảm giác giống nhà kiểu phương Tây vùng nông thôn Giang Tô, Chiết Giang, cực kỳ bắt mắt ở thôn làng hẻo lánh này.
Bên ngoài sân nhà là một hàng rào sắt, một con chó săn sói nằm ở cổng. Hàn Nhiêu tháo kính, liếc nhìn con chó săn sói, con chó vốn còn nhe răng trợn mắt, nhìn thấy mắt Hàn Nhiêu, nó lập tức vẫy đuôi.
Ba người đang định trèo qua hàng rào, trong nhà vọng ra tiếng hét, một thiếu nữ và một con mèo đen cùng lao từ trong nhà ra. Ba người tập trung nhìn, chẳng phải đó chính là Thẩm Tri Đường đấy ư? Thẩm Tri Đường khoác một cái túi khổng lồ, ba chân bốn cẳng chạy ra đầu hàng rào, nhảy lộn qua như chim én, con mèo đen bụng căng tròn lách qua kẽ hàng rào.
Một người đàn ông luống tuổi lại chạy từ trong nhà ra, chính là người bố của Hứa Nhị Nữ đã nhảy xuống đầm tự sát. Ông ta đã mất một tay, bả vai chảy máu ròng ròng. Ông ta chỉ vào Thẩm Tri Đường quát: "Chạy mất rồi, Tam Nữ chạy mất rồi! Mau bắt nó lại!"
Vừa thốt ra câu này, mọi ngôi nhà xung quanh đều mở cửa. Tang Hủ thấy đám người này đều hằn học dữ tợn, biết ngay sự việc không được ổn. Sao lại thế này? Một cô gái bỏ chạy mà thôi, đến mức này ư? Lẽ nào họ đã phát hiện Thẩm Tri Đường là người ngoại tộc? Không đúng, không giống lắm, nếu là vậy, đáng lẽ ông bố nhà họ Hứa phải quát "có người ngoại tộc", chứ không phải gọi tên nhân vật của Thẩm Tri Đường.
Không nói nhiều, Tang Hủ quyết đoán kịp thời: "Vào rừng."
Mấy người lẩn vào rừng cây, chơi trốn tìm với đám dân bản địa này. Mặc dù mọi người đều có thần thông, nhưng mục tiêu bốn người một mèo vẫn là quá lớn, đành chia nhau ra trốn. Chẳng biết Châu Hà lại lẩn đi đâu, tóm lại mắt thường không nhìn thấy nữa.
Tang Hủ trốn phía nam, lẩn trong rừng cả ngày, đợi mãi đến chập tối, xung quanh như buông màn, trở nên tối tăm nặng trĩu, mới chờ được đám dân bản địa giơ đuốc đó rút lui.
Có thể tập hợp được rồi, Tang Hủ bật đèn pin, đi về phía địa điểm tập hợp đã giao hẹn. Cây cối um tùm, cỏ dại cao đến đầu gối, đi lại cực kỳ khó khăn. Xung quanh có thể nói là đen tuyệt đối, ngoại trừ một khoảng nhỏ được đèn pin soi sáng, có thể gọi là vươn tay không thấy năm ngón.
Tang Hủ gọi khẽ: "Chồng ơi?"
Chất giọng uể oải của Châu Hà vang lên bên tai, "Đây."
Tang Hủ yên tâm, chân bước thấp bước cao, đi được một quãng, đèn pin soi phía trước, cậu nhìn thấy Thẩm Tri Đường đằng xa đang ngồi xổm trong bụi cỏ vẫy tay với cậu. Phía đông có một ánh đèn pin khác, chắc là Hàn Nhiêu. Tang Hủ đang định đi tới chỗ Thẩm Tri Đường, phía bắc bỗng bừng sáng, một ánh đèn pin khác xuất hiện.
Tang Hủ dừng bước.
Không đúng, sao lại có hai cái đèn pin?
Thẩm Tri Đường vẫy tay ở phía trước, đáng lẽ chỉ có một ánh đèn của Hàn Nhiêu mà thôi.
"Cụ cố?" Tang Hủ lại gọi khẽ.
"Không phải ta, ta không bật đèn pin." Châu Hà âm u nói.
Tang Hủ bật tắt đèn pin, làm mã Morse.
"Khai thân phận."
Đèn pin phía đông nhận được tin nhắn, cũng bắt đầu làm mã Morse——
"Hàn Nhiêu."
Tin nhắn của đèn pin phía bắc dài hơn, nói——
"Thẩm Tri Đường và Hắc Nữu."
Thẩm Tri Đường ở bên phải, thế thứ vẫy tay với cậu ở chính giữa là gì?
Châu Hà hiện thân, nói: "Bảo họ, tắt đèn pin, bao vây cái thứ đó. Ta ra lệnh, các ngươi nhào tới."
Dứt lời, Châu Hà đi về phía tây. Tang Hủ bật tắt đèn pin, ra lệnh bằng mã Morse. Phía bắc và phía đông đều nhận tín hiệu, tắt đèn pin. Tang Hủ khởi động Trung Âm Thân, khom người rón rén tiến tới. Cảm giác đã rất gần thứ đó, Tang Hủ dừng bước, ngồi xổm trong bụi cỏ đợi tín hiệu của Châu Hà.
Một phút, hai phút... Không đúng, quá lâu rồi, sao Châu Hà còn chưa ra lệnh?
Xung quanh đều là bóng tối nặng nề, chẳng nhìn thấy gì. Ở một mình trong đêm tối, càng chờ càng nguy hiểm. Thực ra đáng lẽ phải mò mẫm rút lui, nhưng Tang Hủ lo cho Châu Hà.
Đúng như Châu Hà nói, hắn không phải vạn năng, hắn lúc không hoàn chỉnh kém xa hắn lúc là hoàng đế. Lần trước ở chung cư Đông An, thứ mượn người thuê nhà nói với hắn, hắn cũng không có cách nào tiêu diệt, ngộ nhỡ lần này cũng gặp phải thứ cùng cấp bậc thì sao?
Tang Hủ do dự giây lát, rốt cuộc vẫn không đi, bật đèn pin soi phía trước, định tìm Châu Hà trước rồi tính. Đằng trước cách cậu mấy bước chân, nơi mà thứ đó vốn ngồi xổm vẫy tay lại không một bóng người. Tang Hủ lại soi bên phải tìm Thẩm Tri Đường, ánh sáng đèn pin rọi qua, ở đó có hai bóng đen.
Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường tụ họp rồi? Không phải đã giao hẹn là bao vây sao?
Tang Hủ đang định đi tới, trong lòng bỗng cảm thấy có gì bất thường.
Thẩm Tri Đường đứng thẳng quá.
Vả lại Hắc Nữu như hình với bóng của cô đâu?
Đang đăm chiêu, hai bóng đen phía trước chậm rãi quay người lại.
Lúc này Tang Hủ đã nhìn thấy gương mặt họ —— mắt trắng đục, mặt thối rữa, trong hốc mắt như có ký sinh trùng đang ngoe nguẩy.
Họ không phải Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường, họ là Ma Da.
Sự việc không ổn, Tang Hủ túa mồ hôi lạnh.
Tang Hủ giơ đèn pin, phát hiện sâu trong rừng xuất hiện chi chít bóng đen, đứng thẳng tắp như sào trúc. Số lượng quá đông, hơn nữa nơi mà đèn pin không chiếu tới chắc chắn còn đông hơn nữa, có thể là ở dưới nước lâu quá, không thích nghi với cuộc sống trên đất liền, họ di chuyển về phía Tang Hủ bằng tốc độ chậm như sên bò.
Không phải cậu bao vây người ta, mà là những thứ này bao vây cậu.
Trong chớp mắt, toàn thân Tang Hủ lạnh toát.
Ở nơi này, không quyết định chính xác kịp thời, chần chừ dù chỉ một giây thôi cũng có thể sinh ra hậu quả chết người.
Tang Hủ quyết đoán kịp thời, khởi động Thỉnh Na Thuật.
Má cậu lập tức giăng đầy hoa văn rực rỡ, một bộ giáp không đầu lốm đốm máu xuất hiện trước cậu.
Đây chính là Hộ Pháp Linh Quan.
Hộ Pháp Linh Quan vừa ra, đám Ma Da kia bèn dừng chuyển động.
Ít nhất thì có thứ hộ mệnh rồi, cậu đang định thở phào nhẹ nhõm, bộ giáp đột nhiên vung lưỡi gươm sống mỏng, chỉ về phía cậu.
Thế là thế nào?
Không đúng, đợi đã, hình như cậu biết rồi.
Một suy nghĩ vụt qua đầu, tim cậu dừng đập mất một giây. Cậu đeo mặt nạ Na Thần vào, soi đèn pin ra sau mình, từ từ ngoái đầu lại. Một gương mặt trắng bệch ướt sũng đang gác trên vai cậu, cậu vừa quay đầu bèn tình cờ chạm phải cặp mắt tà ác híp thành một kẽ hở của nó.
Nom con Ma Da này có vẻ là một cái xác cổ xưa, không biết tại sao lại không biến thành bộ xương, nó mặc một bộ Thâm Y mục rữa rách rưới.
Nó dán mắt vào Tang Hủ, như thể cận thị không nhìn rõ, xích lại cực gần, như đang cố nhận diện.