Tà ma ở sau lưng cậu, thảo nào Hộ Pháp Linh Quan lại chỉ vào cậu.
Một người một ma đối mặt giằng co.
Họ gần nhau quá, Hộ Pháp Linh Quan không tiện vung gươm.
Điều duy nhất đáng lấy làm mừng là con Ma Da này vẫn giữ nguyên hình người, chưa biến thành thứ không thể nhìn, không đến mức vừa nhìn thấy đã chết.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, một luồng chớp phóng ra từ bóng tối sau lưng Tang Hủ, đánh thẳng vào khuôn mặt trắng bệch đó. Tang Hủ cảm giác vai mình tê rần, đồng thời một tiếng rít vang lên bên tai, gương mặt đó nhảy phốc vào bóng tối. Châu Hà lao tới nhanh như cắt, túm cổ áo Tang Hủ lôi tới một gốc cây.
"Trèo lên." Châu Hà trầm giọng nói.
Tang Hủ cắn đèn pin, lập tức leo cây, Châu Hà và Hộ Pháp Linh Quan cùng canh gác dưới gốc cây. Không xa phía trước họ, đám Ma Da đứng sừng sững đó đã xích lại gần hơn một quãng, cách cây cối và cỏ dại, mặt vô cảm dán mắt vào nơi này.
Chờ Tang Hủ leo lên, Châu Hà cũng trèo lên cây, Hộ Pháp Linh Quan biến mất. Tang Hủ ngồi trên chạc cây, phát hiện hai cái cây đối diện cũng sáng ánh đèn pin.
Đèn pin đang phát mã Morse——
"Anh Kiến Quốc, không sao chứ?"
Đây chắc hẳn là Thẩm Tri Đường.
Châu Hà nhìn không hiểu, nhưng đoán được họ đang truyền tin, "Đây là gì?"
Tang Hủ thì thầm: "Làm mã Morse, một loại ngôn ngữ bảo mật." Đồng thời bật đèn pin trả lời, "Không sao."
Trên cái cây còn lại là Hàn Nhiêu, cũng đang bật đèn pin, lời nói của anh ta chỉ có một số từ khóa, mở rộng chính là bảo anh ta cũng không sao, anh ta buồn tè, tè xuống đỉnh đầu Ma Da dưới cây có được không?
Họ đều trao đổi bằng mã Morse, Châu Hà cảm thấy bất mãn vì bị gạt ra rìa, hắn cầm điện thoại bắt đầu tra cứu mã Morse.
Tín hiệu kém quá, mất một lúc lâu mới tìm được một cái bảng, lúc này gió đêm lạnh lẽo mang mùi khai tới chỗ họ, Hàn Nhiêu tè l*n đ*nh đầu Ma Da thật rồi.
Tang Hủ: "..."
Tang Hủ và Châu Hà đeo khẩu trang lên, Châu Hà nhìn chằm chằm Tang Hủ, hỏi: "Ngươi bị ma nhập à? Ta chưa ra lệnh, lúc nãy ngươi bật đèn pin làm gì?"
"Cụ đi đâu thế?" Tang Hủ không đáp mà hỏi ngược lại.
"Cứu hai đứa bạn ngu ngốc của ngươi." Châu Hà xoay mặt cậu kiểm tra đầu cậu, xem có phải bị tà ma xâm nhập hay không.
Lúc trước Châu Hà đi sang phía tây, đang định đánh bọc sườn con Ma Da ở giữa thì phát hiện ra bất thường. Ma Da không chỉ có một con, sâu trong rừng rậm còn cả đống. Không ngờ những thứ này lại lặng lẽ trèo lên bờ, còn đi đến nơi cách Đại Thủy Khanh xa thế này.
Tang Hủ thông minh, không được lệnh của hắn sẽ không hành động tùy tiện, nơi này tối như hũ nút, chỉ cần Tang Hủ trốn kỹ không phơi bày bản thân thì sẽ không sao, vậy nên hắn ưu tiên đi tìm Thẩm Tri Đường và Hàn Nhiêu, đuổi hai kẻ này lên cây.
Không ngờ còn chưa quay về chỗ cũ đã nhìn thấy chỗ Tang Hủ sáng đèn pin.
Đèn pin của cậu vừa sáng, vị trí liền bại lộ, quả nhiên con Ma Da đó bèn quấn lấy Tang Hủ.
Tang Hủ rơi vào im lặng.
Lúc nãy quả đúng là cậu phán đoán sai lầm, tại sao cậu lại không biết tự lượng sức mình mà đi lo cho Châu Hà?
Châu Hà kiểm tra trước sau một lượt, không phát hiện ra đầu cậu bị làm sao, không khỏi lấy làm lạ. Tang Hủ gạt tay hắn ra, nói: "Em không sao."
"Tang Tiểu Quai," Châu Hà hiếm khi nghiêm nghị hẳn, "Ngươi phải giữ tỉnh táo. Bất kể trong đầu ngươi đang nghĩ gì, ở nơi này, ngươi phải giữ lý trí."
"Ừm."
Tang Hủ gật đầu, Châu Hà nói đúng, không thể phán đoán sai lầm được nữa.
Trên hai cái cây đối diện, Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường đang trò chuyện bằng đèn pin. Ánh sáng nhấp nháy như sao trời, một chuỗi mã Morse được gõ ra. Ma Da bên dưới ngửa cái đầu cứng đơ, đáy mắt trắng đục phản chiếu ánh đèn pin, tựa ánh sáng chớp tắt, hết sức quái dị.
"Tại sao những Ma Da này không vào làng?" Hàn Nhiêu hỏi.
Tình cờ, Tang Hủ cũng có thắc mắc tương tự. Cậu đoán, có lẽ là liên quan đến Kim Bình Nương Nương.
Quả nhiên, Thẩm Tri Đường trả lời: "Trong làng có Kim Bình Nương Nương, chúng không dám vào."
"Rốt cuộc Kim Bình Nương Nương là cái gì?" Hàn Nhiêu lại hỏi, "Cũng là xác sống à?"
"Không phải, là người." Thẩm Tri Đường trả lời.
Câu trả lời này làm Hàn Nhiêu và Tang Hủ đều kinh ngạc.
Châu Hà đưa ra đáp án khẳng định, "Đúng thế, là người sống."
Khu rừng này tín hiệu không tốt, Thẩm Tri Đường chuyển sang gửi ảnh cho họ bằng Bluetooth, trên ảnh là chữ của cô. Cô giải thích: "Nhà họ Hứa chặt đứt chân tay trinh nữ, bỏ vào bình vàng gia truyền của họ, là có tỉ lệ nuôi được Kim Bình Nương Nương. Tôi cũng không biết nó cụ thể là gì, dù sao thì ngay khi trở thành Kim Bình Nương Nương, nó sẽ như được khai sáng, biết rất nhiều kiến thức. Nhưng thứ này tuổi thọ không dài, rất dễ thối rữa, nên nhà họ Hứa đẻ rất nhiều con gái, nhốt dưới hầm, chuyên dùng để tạo thành Kim Bình Nương Nương. Khi Kim Bình Nương Nương trước xuất hiện dấu hiệu thối rữa, họ bèn chặt chân tay cô con gái tiếp theo, làm Kim Bình Nương Nương mới."
Ban đêm nhiệt độ thấp, đọc xong đoạn này, mọi người đều im lặng, cảm thấy dường như ban đêm trong vùng núi này càng lạnh hơn.
Thảo nào Hứa Nhị Nữ lại nhảy xuống nước tự vẫn, trở thành quái vật bị nhốt trong bình vàng, chẳng thà chết đi. Thế nhưng làm sao cô biết được, chết trong Đại Thủy Khanh quái gở đó cũng không được yên ổn. Có lẽ bây giờ, cô đã trở thành một Ma Da.
"Bình vàng của nhà họ Hứa ở đâu ra?" Tang Hủ cũng hỏi bằng Bluetooth.
Thẩm Tri Đường nói: "Không biết."
Bên Hàn Nhiêu gửi tới một tin nhắn, hỏi: "Tại sao không thể gọi tên thật của cô ấy là "Hứa Nhất Nữ"?"
Thẩm Tri Đường nhớ đến cô gái bị nhốt trong bình vàng, không khỏi thở dài. Cô bật đèn pin, nói:
"Vì cô ấy sẽ biến trở về như cũ."
.
Khổ sở chịu đựng đến ban ngày, bốn người leo xuống cây, trong rừng lại là một mảng dấu chân bùn đất chằng chịt. Tang Hủ mở túi của Châu Hà, phát cho mỗi người một thiết bị định vị và điện thoại vệ tinh. Điện thoại vệ tinh nhà họ Châu cung cấp rất cao cấp, có thể kết nối với vệ tinh Starlink, có chức năng gọi video. Như vậy, dù vào vùng núi hẻo lánh trong Cõi Mộng thì vẫn có thể trò chuyện qua điện thoại hiệu quả cao.
Thẩm Tri Đường nhặt được một mảnh vải trong bùn, quan sát kỹ dưới ánh sáng, cô nói: "Hình như đây là hoa văn rắn cuộn."
"Có thu hoạch gì không?" Tang Hủ hỏi.
"Anh Kiến Quốc, có phải anh từng bảo gần đây có một ngôi mộ rỗng, bí kíp thần thông chúng ta muốn tìm ở trong ngôi mộ đó?"
"Ừm," Tang Hủ nói, "Thông tin tôi nhận được là vậy."
Thẩm Tri Đường không lắm mồm hỏi cậu lấy thông tin ở đâu ra, suy cho cùng thì cậu chịu chia sẻ thông tin này đã hào phóng lắm rồi, nếu là người ngoại tộc khác, e rằng sẽ đòi một khoản kếch sù. Thẩm Tri Đường không khỏi cảm thán, anh Kiến Quốc đúng là người tốt thật thà thành khẩn!
Thẩm Tri Đường nói: "Nếu số Ma Da này là từ ngôi mộ đó ra, rất có thể ngôi mộ này là mộ nước Ly. Không biết các anh có suy đoán này không, giấc mộng chúng ta vào không phải độc lập, mà cùng thuộc một thế giới. Không biết thế giới này đã gặp phải biến cố gì, xuất hiện rất nhiều sương mù, chia cắt các nơi, còn người ngoại tộc chúng ta toàn đáp xuống một vùng nhỏ không có sương mù."
Hàn Nhiêu gật đầu, suy đoán này rất phổ biến trong giới người ngoại tộc, tiếc là không có ích gì, chẳng ai dám đi vào sương mù.
Nghe nói năm dòng họ đang huy động tài nguyên khám phá sương mù, không biết có tìm ra manh mối gì không.
Thẩm Tri Đường nói tiếp: "Nếu chúng ta cùng nhất trí Cõi Mộng là một thế giới, thì có thể nói tiếp được rồi. Đây là một thế giới hoàn chỉnh, thế thì nó ắt phải có lịch sử."
"Dựa theo những gì phái Học Giả tổng hợp được, thời viễn cổ thế giới này có một quốc gia, gọi là nước Ly. Ở thời đại đó, hoa văn rắn cuộn cực kỳ thịnh hành, bởi người thống trị thời đó tự xưng là hóa thân của rắn Hủy (虺: Hủy – một loài rắn độc trong truyền thuyết). Quốc gia này kéo dài hàng nghìn năm, không biết tại sao, bỗng biến mất vào một thời kỳ nọ."
"Tôi bảo "biến mất", là từ nhà thống trị cho đến bách tính tự dưng biến mất như thể nhân gian bốc hơi. Tài liệu phái Học Giả tìm được rất ít, chỉ đọc được một số truyền thuyết nói rằng họ đã được thần linh đón đi. Đương nhiên, giới học thuật không đồng tình với quan điểm này."
"Sau khi quốc gia này biến mất, khác với thế giới của chúng ta, họ không tạo ra quốc gia thống nhất mới, mà do mấy gia tộc chia đất thống trị, khá giống nước chư hầu. Có điều, tư liệu về những gia tộc này đã thất lạc hoàn toàn, cứ như bị người ta xóa sạch. Phái Học Giả đã nỗ lực rất lâu, mà không tìm thấy tư liệu về những gia tộc này."
Những gia tộc này... không phải chính là sáu dòng họ đấy chứ?
Tang Hủ cúi đầu trầm ngâm, để che giấu chân tướng mình thăng thiên từ Cõi Mộng, năm dòng họ ắt đã xóa sạch mọi tài liẹu, làm người ngoại tộc không thể phát hiện ra được. Dẫn theo Thẩm Tri Đường quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, chỉ dựa vào một mình Tang Hủ, cơ bản không thể tiếp xúc được với những tài liệu học thuật này.
Người ngoại tộc phần lớn đều thực dụng, rất ít người say mê nghiên cứu học thuật như phái Học Giả. Cậu từng điều tra phái Học Giả, đây là một tổ chức học thuật do người ngoại tộc xuất thân từ học giả học vấn cao tạo thành. Trên mạng còn có thông tin tuyển người, yêu cầu rất vô lý, vào tổ chức phải theo giáo viên hướng dẫn làm dự án nghiên cứu Cõi Mộng, còn không trả lương.
Không biết giáo viên hướng dẫn của Thẩm Tri Đường là ai, Thẩm Tri Đường nắm được nhiều tư liệu thế này, giáo viên của cô chắc là một cao thủ trong giới học thuật chăng, nếu có cơ hội làm quen, kiếm lợi thì tốt quá.
Thứ "hoa văn rắn cuộn" đó, Tang Hủ cũng từng trông thấy trên quần áo của hoàng đế Hà, giờ có thể suy đoán —— có thể Châu Hà chính là hoàng đế nước Ly.
Người nước Ly không biến mất hoàn toàn, ít nhất thì Châu Hà tồn tại đến hiện nay, hơn nữa không biết tại sao lại biến thành tổ tiên nhà họ Châu.
Châu Nhất Nan có biết thân phận đích thực của Châu Hà không? Tang Hủ chau mày, rốt cuộc nhà họ Châu biết được bao nhiêu về Châu Hà?
Châu Hà xoa cằm đăm chiêu, "Hủy... Hình như ta từng nghe nói về thứ này."
Tang Hủ dẫn dắt hắn nhớ lại, "Cụ cố từng mặc quần áo thêu hoa văn rắn cuộn à?"
Châu Hà lắc đầu, "Không biết, có điều hình như ta từng nhìn thấy rắn Hủy ở đâu đó."
"Hả?" Thẩm Tri Đường mù mịt, "Hủy là một hình thái của rồng, năm trăm năm hóa Giao (thuồng luồng), Rắn Chúa chín đầu, là một loài sinh vật hư cấu, sao mà ngài từng trông thấy được?"
Châu Hà không nhớ ra thêm gì nữa, càng nghĩ càng đau đầu, nói lung tung: "Chắc nhớ nhầm."
Không truy cứu sinh vật thần thoại hư cấu này nữa, mọi người chuyển chú ý về hoàn cảnh hiện tại.
Hiện giờ Ma Da đã trở về dưới nước, thoát khỏi cuộc truy lùng của dân bản địa, bước tiếp theo là phải đi tìm ngôi mộ rỗng của nước Ly.
Chắc chắn mộ chôn trong núi, hơn nữa tỉ lệ cao là ở gần Đại Thủy Khanh, nhưng dù cho có những manh mối này, muốn đi tìm một ngôi mộ cổ trong dãy núi trải dài này cũng rất đỗi khó khăn. Hàn Nhiêu nhìn sang Thẩm Tri Đường, nói: "Cô gái*, không phải cô học khoa khảo cổ đấy sao? Bình thường mọi người tìm mộ cổ kiểu gì?"
"Điều tra thực địa, hỏi thăm quần chúng, radar xuyên đất, quay bằng máy bay không người lái... Éc, ở đây không bay được, máy bay không người lái bay lên, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra chúng ta." Thẩm Tri Đường xòe tay.
Hàn Nhiêu lại hỏi: "Hay là lại lén đi hỏi Kim Bình Nương Nương?"
Tang Hủ lắc đầu, "Cô ta biết nói dối, không thể tin được."
Đang định bàn tiếp theo làm gì, Châu Hà chợt nói: "Im lặng."
Hắn ra dấu về phía rừng rậm phía đông, tức là: Ở đó có người, còn rất đông người.