Thí Thiên Đao

Chương 1142

- Thật sự mà!

Tư Đồ Đồ mím môi, nhẹ giọng thở dài:

- Ta ngay từ đầu cũng cho là sư phụ muốn ta gả cho Sở Mặc, trong lòng của ta nghĩ Lão Đại còn không muốn, dựa vào cái gì muốn ta gả cho một nam nhân mình không thích? Hắn hùng mạnh thì sao? Hắn lớn lên đẹp trai thì sao? Số mệnh hắn tốt thì có sao? Ta lại không thích hắn!

- Nói rất hay!

Phục Phong nói, trên mặt đã hết tức giận.

Tư Đồ Đồ bất đắc dĩ cười:

- Nhưng càng về sau ta mới hiểu được sư phụ căn bản không có ý kia, trong mắt của nàng, ta căn bản không có tư cách… trở thành nữ nhân của Sở Mặc!

- Thật là buồn cười!

Phục Phong lập tức giận dữ:

- Sư phụ ngươi sao ngay cả chuyện này cũng quản? Có sư phụ nào như nàng ta không?

- Có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ. Ta vẫn đi theo bên người sư phụ, biết rất nhiều chuyện, có chút ít việc không thể kể lại tỉ mỉ cho ngươi. Nhưng có thể nói thế này, sư phụ ta thật ra không hề khoa trương.

Tư Đồ Đồ hạ giọng nói:

- Lúc trước ta còn có chút không cam tâm, nhưng gần đây đã phát sinh một chuyện, cùng với một chuyện ta thấy được… khiến cho ta thật sự hiểu rõ, nếu quả thật có thể trở thành một tiểu nha hoàn bên cạnh hắn thật sự là một loại may mắn to lớn!

- Ngươi… ngươi điên rồi sao?

Vẻ mặt Phục Phong hoảng sợ nhìn Tư Đồ Đồ:

- Ngươi có phải là đầu óc bị hỏng không?

- Không phải hỏng.

Tư Đồ Đồ liếc mắt nhìn Phục Phong, hạ giọng nói:

- Ta hỏi ngươi, nếu một gã Đế Chủ cảnh giới lão đại coi trọng ngươi, muốn ngươi trở thành tùy tùng của hắn, ngươi có nguyện ý không?

Tùy tùng là cái gì? Nói toạc ra chính là làm nô bộc! Chính là người hầu hạ! Trong trường hợp trọng yếu còn phải hy sinh tính mạng vì chủ nhân!

Chỉ là hai chữ tùy tùng kia nghe vào dường như càng thêm có cấp bậc một xíu, nhưng tính chất… tất cả mọi người đều hiểu.

- Đế Chủ? Ta… ta có thể sẽ xem xét.

Phục Phong có chút do dự nói.

Hắn dù sao cũng chỉ là một tu sĩ Tiên giới Phi Thăng kỳ, phía trên hắn còn có Đại La Kim Tiên, Thiên Tiên, còn có Chân Tiên... mà cảnh giới trên Chân Tiên... chính là Đế Chủ!

Phục Phong tuy rất tự tin về bản than mình, nhưng lại chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể bước vào cảnh giới như mộng ảo kia.

- Nếu là Chí Tôn thì sao?

Tư Đồ Đồ lại hỏi.

- Chí Tôn? Vậy thì còn xem xét cái gì? Đi theo Chí Tôn… ít nhất muốn đi trên con đường của Đế Chủ cũng không có vấn đề gì cả!

Phục Phong lúc này trả lời có chút sảng khoái.

- Không thấy mất mặt sao?

Tư Đồ Đồ hỏi.

- Mất mặt? Ngươi đùa đấy à?

Phục Phong nhìn Tư Đồ Đồ:

- Chí Tôn đấy! Có thể trở thành nô bộc của Chí Tôn chính là vinh hạnh to lớn! Làm sao có thể cảm thấy mất mặt? Ông trời ơi... có thể đi theo bên người Chí Tôn quả thật là chuyện có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! Tuy nhiên bây giờ còn có Chí Tôn sao?

- Chắc chắn là có.

Tư Đồ Đồ thản nhiên nói:

- Nếu cái người mà ngươi đi theo kia, thành tựu sau này sẽ là Chí Tôn siêu việt? Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

- Điều đó là không có khả năng!

Vẻ mặt Phục Phong dứt khoát nói:

- Tuyệt đối không thể nào! Trên đời này ngay cả Chí Tôn còn không có, làm sao có thể xuất hiện Chí Tôn siêu việt chứ?

- Nếu quả thật là có thì sao?

Tư Đồ Đồ nói.

Phục Phong lúc này rốt cục có chút phản ứng kịp, hắn nhìn Tư Đồ Đồ như là nhìn một kẻ ngu si:

- Ý tứ của ngươi không phải là... Sở Mặc kia vẻ sau sẽ là Chí Tôn siêu việt chứ?

- Sư phụ nói là có thể.

Tư Đồ Đồ nói.

- Ha ha ha ha ha ha!

Phục Phong không kìm được ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười tới chảy nước mắt:

- Muội muội tốt của ta, Đế Chủ có dấu vết mà lần theo, Chí Tôn lại không có đường để đ.. những lời này ngươi chưa từng nghe nói sao? Cho dù sư phụ ngươi nói hắn về sau có thể thành Chí Tôn ta cũng không tin, chứ đừng nói chi tới việc trở thành Chí Tôn siêu việt, ha ha ha ha, Chí Tôn siêu việt.... đó là cái gì?

- Nghe nói thế giới của chúng ta gọi là Hoàng đế. Thế giới Thiên ngoại gọi là Thánh nhân.

Tư Đồ Đồ thản nhiên nhìn Phục Phong nói:

- Sư phụ nói Sở Mặc ngày sau nhất định sẽ thành thánh.

Tiếng cười của Phục Phong đột nhiên dừng lại, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Đồ Đồ, tươi cười cứng trên mặt:

- Ngươi nói… là thật sao?

Tư Đồ Đồ than nhẹ:

- Trong suy nghĩ của ta, ngươi là người thân nhất của mình, từ nhỏ có người ức hiếp ta, ngươi chính là người đầu tiên xông lên trả thù. Cho nên, trong lòng ta, ngoại trừ phụ mẫu thì người thân nhất chính là ai. Ta biết trong lòng tự ái của ngươi rất lớn, hơn nữa ta cũng có điều khó xử của mình. Hôm nay ta nói với ngươi nhiều như vậy đã vi phạm nghiêm trọng vào mệnh lệnh của sư phụ. Việc này, nàng một chữ cũng đều không cho ta lộ ra…

- Tại sao có thể như vậy? Nàng dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế? Thiên tài hàng năm ngã xuống đều có vô số…

Phục Phong vẫn không có cách chấp nhận kiểu nói của Tư Đồ Đồ, dù sao đây thật là quá kinh người.

- Ta nếu nói như vậy dĩ nhiên là có căn cứ, tuy nhiên cái căn cứ kia… ta thật sự không thể nói cho ngươi.

Tư Đồ Đồ nói xong, trong đầu nhớ tới hình ảnh sư phụ cho nàng thấy trước đó vài ngày.

- Ta vượt qua ngân hà vô tận mà đến, mục đích chính là muốn giết ngươi!

Người trẻ tuổi vô cùng khí phách kia cầm một cây trường thương trong tay, có được khí thế vô địch không tưởng.

Tư Đồ Đồ chỉ liếc mắt nhìn hình ảnh kia liền cả người run rẩy, sau đó có loại kích động gần như muốn nổ tung đầu. Phảng phất có một cỗ sát khí không thể địch nổi… lộ ra từ trong tấm hình kia. Chỉ có bấy nhiêu cũng có thể làm cho Tư Đồ Đồ hồn bay phách lạc!

Thời khắc mấu chốt vẫn là do sư phụ ra tay mới khiến cho nàng có thể xem hết đoạn hình ảnh kia từ đầu tới đuôi.

Người trẻ tuổi trong tấm hình kia quả thật cường đại tới mức làm người ta không thể tin, cường đại tới mức làm người ta giận sôi.
Bình Luận (0)
Comment