Thí Thiên Đao

Chương 1143

Tư Đồ Đồ nhìn ra được người kia thật sự trẻ tuổi, không phải là một lão quái sống trên mấy vạn năm biến thành bộ dạng người trẻ tuổi.

Một ngươi còn trẻ như vậy lại có chiến lực hùng mạnh tới mức ngay cả Tư Đồ Đồ cũng không thể ảo tưởng tới!

Đến cuối cùng sư phụ nói cho nàng biết, người kia là một Chí Tôn tuổi còn trẻ.

Cả người Tư Đồ Đồ bị dọa sợ tới gần chết!

Thời điểm nàng đang nhìn hình ảnh kia, tuy răng cũng đã đoán được người trẻ tuổi kia khẳng định vô cùng hùng mạnh. Nhưng có thể nào cũng không thể tưởng được, người nọ chính là một Chí Tôn tuổi còn trẻ.

- Chẳng lẽ trên thế giới này còn có Chí Tôn sao?

Tư Đồ Đồ hỏi sư phụ của nàng, thiếu nữ thần bí kia.

Sư phụ nàng cười cười nói:

- Đương nhiên là có, hơn nữa cũng không ít. Tuy nhiên người trẻ tuổi Chí Tôn kia không thuộc về thế giới này!

Tư Đồ Đồ thật sự bị sợ tới ngây người, cũng ngây người thật lâu. Vừa hồi phục tinh thần lại nàng mới nghĩ tới một vấn đề khác.

Bởi vì đến cuối cùng người trẻ tuổi Chí Tôn kia… vẫn sẽ ngã xuống!

Người trẻ tuổi Chí Tôn ngã xuống thật sự không phải là Sở Mặc, mà là vị Chí Tôn trẻ tuổi được…. vô số đại phật của Phật môn thần bí và hùng mạnh kia tụng kinh độ hóa.

Nhưng trong chiến đấu lúc trước, thời điểm Chí Tôn trẻ tuổi kia hạ thấp cảnh giới xuống bằng với cảnh giới của Sở Mặc, cũng chỉ có thể đánh ngang nhau với Sở Mặc!

Tư Đồ Đồ thậm chí có loại cảm giác, nếu người trẻ tuổi Chí Tôn kia tiếp tục đánh tiếp như vậy, hắn có thể không phải là đối thủ của Sở Mặc!

Kết quả này đánh sâu vào trong nội tâm của Tư Đồ Đồ mãnh liệt tới tột đỉnh so với việc biết nam tử trẻ tuổi thần bí kia là Chí Tôn!

Sở Mặc…. không ngờ thật sự lại cường đại tới trình độ này.

Quá khứ bởi vì cảnh giới của hắn rất thấp, căn bản không có cách nào thi triển ra chiến lực quá mạnh mẽ. Dưới ánh mắt của nhiều người, tùy tiện một tu sĩ từ Đại La Kim Tiên cũng có thể tùy tay trấn áp được Sở Mặc.

Cho nên Tư Đồ Đồ cũng không có nhận thấy được chiến lực thật sự của Sở Mặc đối với tu sĩ cùng cảnh giới. Hiện tại nàng hiểu thực lực của Sở Mặc thậm chí có thể sánh vai với Chí Tôn trẻ tuổi!

Hơn nữa lại không hề rơi vào thế hạ phong!

Điều này khiến Tư Đồ Đồ vô cùng chấn động, đồng thời trong lòng cũng làm ra một quyết định, cái này mới là mục đích này quay về Tiên giới lần này. Nếu không lúc này nàng hẳn là đang ở tại Huyễn Thần Giới.

- Vậy ý của ngươi là?

Phục Phong nhìn Tư Đồ Đồ.

- Ý của ta là, cho dù hắn chỉ có thể lên tới Chí Tôn, nhưng ca ca ngươi đi theo hắn hẳn là sẽ không mất mặt.

Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong, vẻ mặt thành thật nói.

Phục Phong cũng không biết được hình ảnh chấn động lòng người mà Tư Đồ Đồ nhìn thấy, nhưng hắn vẫn theo bản năng nguyện ý tin tưởng Tư Đồ Đồ.

Bởi vì hắn biết Tư Đồ Đồ vĩnh viễn sẽ không hại hắn!

Tuy nhiên muốn làm ra loại quyết định này, đối với Phục Phong mà nói cũng thật là một lựa chọn vô cùng khó khăn.

Hắn, chung quy là một đại tu sĩ Phi Thăng kỳ cao nhất Tiên giới. Đối với tu sĩ cường đại ở Thiên giới mà nói, loại cảnh giới Phi Thăng kỳ này tự nhiên không tính là cái gì. Nhưng ở Tiên giới, Phi Thăng kỳ… đích xác mà nói là nhóm người đứng ở đỉnh cao nhất.

Mà Sở Mặc cho tới bây giờ, cho dù hắn lấy được thanh danh thế nào trong Huyễn Thần Giới, cũng không quan tâm tới hắn từng làm ra bao nhiêu chuyện lớn, nhưng hắn chung quy chỉ là một tu sĩ Luyện Thần kỳ.

Một tu sĩ Phi Thăng kỳ trở thành tùy tùng của tu sĩ Luyện Thần kỳ, loại chuyện này nếu truyền đi sợ rằng không ai dám tin. Thậm chí rất nhiều người sẽ cười tới rụng răng, cho rằng chuyện này chỉ có người điên mới làm!

Phục Phong đương nhiên không có điên, hắn vô cùng lý trí, thậm chí còn lý trí hơn người bình thường rất nhiều. Cho nên bày trước mặt hắn bây giờ chính là hai lựa chọn.

Thứ nhất, cự tuyệt đề nghị của Tư Đồ Đồ, sau đó làm như chuyện này chưa từng phát sinh. Nói như vậy hắn hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ kẻ nào sẽ cười nhạo hắn. Chỉ cần qua một thời gian ngắn, tìm cơ hội thích hợp, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó phi thăng Thiên giới là có thể không hề để tâm tới tất cả hỗn loạn này.

Mặc cho các ngươi nghiêng trời lệch đất thì có quan hệ gì tới ta?

Đây là không đếm xỉa tới, cũng là dưới tình huống bình thường là lựa chọn Phục Phong phải làm nhất.

Thứ hai, đáp ứng Tư Đồ Đồ trở thành tùy tùng của một tu sĩ Luyện Thần kỳ. Sau đó một khi chuyện này truyền đi hắn phải chống đỡ với vô số tiếng cười nhạo, châm chọc và không hiểu, chấp nhận vô số ánh mắt khác thường, khả năng hiện tượng này trong thời gian rất lâu cũng sẽ không giảm bớt.

Cho dù là phi thăng Thiên giới cũng sẽ không có thay đổi. Bởi vì hắn khẳng định sẽ phi thăng Thiên giới trước Sở Mặc!

Cái này cũng chưa tính là gì, nếu hắn ở cùng một chỗ với Sở Mặc, như vậy ân oán Đạo Môn ở Tiên giới bị sụp đổ khẳng định cũng tính trên người của hắn một phần. Thủy Tổ Đạo Môn ở Thiên giới nhất định sẽ hận chết tên phản đồ như hắn!

Sau đó chính là Sở Mặc ở trong Thiên giới đã công khai kẻ thù…. Nghĩ tới những thế lực này, Phục Phong còn có loại cảm giác đau răng. Bởi vì tùy tiện một thế lực nào cũng có thể dễ dàng nghiền nát hắn thành cặn bã!

Nếu phân tích như vậy, dường như hắn không có bất kỳ lý do gì để lựa chọn con đường thứ hai. Nhưng cố tính, Phục Phong không biết vì sao từ sâu trong nội tâm của hắn, mơ hồ lại… cảm thấy đánh giá của Tư Đồ Đồ đối với Sở Mặc hoàn toàn có khả năng biến thành sự thật!

Nếu…. tương lai có một ngày, Sở Mặc thật sự trở thành cường nhân Chí Tôn, như vậy, bất cứ người nào ở bên cạnh hắn, không cần phải nói… khẳng định đều đã danh chấn thiên hạ!

Cái này đối với Phục Phong ham thích danh lợi mà nói quả thật là một hấp dẫn trí mạng.

Hắn thật sự rất động tâm!

- Phục Phong, ta chưa bao giờ cảm thấy người ham thích danh lợi là sai, người sống trên đời, trừ phi là loại ẩn sĩ không xuất hiện trên đời, nếu không ai lại có thể tránh được hai chữ danh lợi? Trong thế tục có một câu ta cảm thấy rất có đạo lý!

Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong:

- Học được võ nghệ tốt bán cho đế vương!

Phục Phong hạ giọng nói:

- Còn có một câu gọi là Đất lành chim đậu!

- Đúng vậy!

Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong:

- Cho nên?

- Cho nên…. Ngươi xác định nếu ta gật đầu thì người ta nhất định có thể muốn ta sao?

Thật ra sau khi quyết định xong, Phục Phong ngược lại có chút lo được lo mất.
Bình Luận (0)
Comment